Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

-
Palatino Linotype
Bookerly
Minion
Segoe UIRoboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Tô Đồ Lang Quân động tác vơi nhàng, giọng nói ấm ách, từng đầu ngón tay như bao gồm như không luồn vào trong mái tóc ngắn của Hoàng nỗ lực vinh. Hoàng nắm Vinh không tồn tại phản ứng lại, sơn Đồ trượng phu liền vòng về vùng phía đằng trước quỳ xuống bên dưới chân hắn, hai tay đặt lên hai bắp đùi hắn, từ bên dưới ngước ánh mắt lên Hoàng gắng Vinh: "Tiểu Vinh, cậu mắng tớ cũng được, đánh tớ cũng được, dẫu vậy mà chớ không cân nhắc tớ, đừng không thì thầm với tớ có được không?" Ánh mắt quá đỗi ướt át xinh đẹp, gương mặt bé dại nhắn chân thành vô cùng, Hoàng cầm Vinh ở đầu cuối cũng không chống chịu nổi một kích này của sơn Đồ Lang Quân, nhìn cậu một hồi bắt đầu nâng tay va đến đôi môi xinh đẹp kia khẽ miết nhẹ: "Tiểu Lang Quân, xưng hô này yêu cầu sửa lại" đánh Đồ lang quân sinh mon 3, Hoàng cố gắng Vinh sinh mon 8, tính ra sơn Đồ phu quân còn sinh sớm hơn hắn ngay sát nửa năm. Hiện tại nghe thấy Hoàng nắm Vinh khàn giọng đầy tà ý, đánh Đồ Lang Quân đương nhiên là đọc được ý tứ kia, khuôn miệng nhỏ tuổi ngọt ngào khe khẽ điện thoại tư vấn hắn một tiếng: "Anh, em không đúng rồi" Hoàng cố kỉnh Vinh ngập cả hưởng thủ, bàn tay thô ráp với theo vết chai vuốt ve khuôn phương diện cậu, đặc biệt chăm sóc đôi môi anh đào ngon ngọt kia: "Tiểu Lang Quân, anh là vật gì của em?" sơn Đồ lang quân thành thiệt đáp: "Ông xã" Một tiếng ông xã này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt của Hoàng cầm Vinh cũng từ từ trở cần u tối, lây nhiễm đầy dục vọng bên trong: "Tiểu Lang Quân, giúp ông xã của em đi" Một giờ Tiểu trượng phu này cũng tạo nên Tô Đồ Lang Quân tràn trề dục vọng, bàn tay mượt mại di chuyển sâu vào bên trong khăn tắm rửa của hắn, khẽ vuốt ve sầu bắp thịt rắn vững chắc trên đùi hắn. Kích cỡ đó của Hoàng nỗ lực Vinh và đúng là hàng nước ngoài cỡ, lúc bàn tay của sơn Đô Lang Quân chạm vào thứ nóng rộp cứng rắn đó cũng phải hoảng loạn run tay. Tuy rằng mau chóng đã quen thuộc thân thể của nhau, nhưng lại Hoàng vậy Vinh thấy sơn Đồ Lang Quân đơ mình như vậy cũng đặc biệt quan trọng thỏa mãn, bàn tay đưa lên luồn vào làn tóc cậu khàn giọng nói: "Dùng tay chưa đủ" tô Đồ phu quân kéo tấm khăn choàng tắm xung quanh hông tê của Hoàng nạm Vinh ra, cúi đầu hé miệng ngậm lấy thứ vẫn dựng trực tiếp ngạo nghễ tê của hắn. Nơi đó thật sự vừa thô lớn vừa dài, mỗi lần ngậm vào liền để cho Tô Đồ lang quân vô cùng trở ngại mà chiều chuộng. Cảm hứng khoang miệng không khô ráo mềm mại bao đem vật tượng trưng nam tính cương cứng kia của Hoàng rứa Vinh, cảm hứng sung hưng phấn một mạch đánh thẳng lên đại não của hắn, làm cho hắn cũng bắt buộc thở bạo dạn một hơi, đầu ngón tay không tự công ty được luồn vào phía bên trong tóc cậu núm lấy. Trong phòng khách sạn tràn trề tiếng hễ mờ ám tiếp tục truyền mang lại cùng khá thở liên tiếp trầm đục. Người lũ ông cao lớn ngồi trên chiếc ghế, body toàn thân đều không có thứ gì đậy đậy, ở giữa hai chân còn xuất hiện thêm một làn tóc tóc ngắn màu black mềm mượt vẫn không xong di đưa lên xuống, giống như là đang khôn cùng cố rất là lấy lòng hắn vậy. đánh Đồ Lang Quân làm việc dưới cảm xúc không hề thoải mái và dễ chịu chút nào, đồ vật cứng lạnh kia ko ngừng đổi khác to khủng ở trong miệng cậu, mỗi 1 thời khắc trôi qua đều khiến cho cậu cảm xúc dưỡng khí. Ước chừng khoảng tầm 15 phút, tô Đồ Lang Quân cuối cùng cũng không thể cách nào khác đề nghị vội vã buông cây gậy nóng cứng sẽ vô cùng kiêu kỳ kia ra rồi thở hổn hển, Hoàng chũm Vinh cảm thấy đột nhiên bị cắt đứt kích thích sinh lý liền cúi đầu chú ý xuống vừa vặn chạm tới ánh mắt long lanh ngập nước khôn cùng đê mê kia của sơn Đồ Lang Quân. Hắn đưa tay va lấy một mặt má non mượt của cậu, trong ánh mắt mang theo tia lưu lại manh trêu ghẹo tràn đầy dục vọng khàn giọng nói: "Tiểu Lang Quân, em không phối hợp" sơn Đồ phu quân ngoan ngoãn trung thực đáp lời: "Đã khôn xiết phối hợp, chỉ là do nơi đó của anh cố ý làm khó em" Hoàng nỗ lực Vinh đưa tay cầm lấy cằm của đánh Đồ phu quân khẽ nhấc lên cao, ngón tay thô ráp khẽ miết rước đôi môi mượt mà hồng hào của cậu, thỉnh phảng phất còn cố tình dùng đầu ngón tay trỏ nhiều năm kia của bản thân mình đút vào trong miệng cậu hòn đảo quanh một vòng. đánh Đồ Lang Quân cực kỳ ngoan ngoãn, cả một quy trình đều không bộc lộ ghét bỏ hay khó tính gì, cứ vậy nên thuận theo ý hắn, khiến cho hắn tùy ý trêu đùa: "Còn mong tìm tại sao thoái thác, ngồi lên đây" Hoàng ráng Vinh thu tay lại, vỗ vỗ đùi của chính bản thân mình ý nói đánh Đồ phu quân ngồi lên phía trên đùi của hắn. Sơn Đồ Lang Quân lờ đờ đứng dậy, y hệt như con mèo nhỏ tuổi mềm thướt tha mại ngồi xuống để cho Hoàng nỗ lực Vinh ôm vào vào lòng, bàn tay rét rực kia của hắn luồn vào phía bên trong áo phông của cậu, xoa xoa nắn nắn khắp gần như nơi, chạm với trước ngực, vân vê nhị hạt đậu nhỏ tuổi kia tới mức cũng nở phồng chắc nịch một chút. Khung hình của sơn Đồ phu quân vốn dĩ vô cùng mẫn cảm, người bọn ông tên Hoàng thế Vinh này lại quan trọng biết trêu chọc người khác, lực đạo phân phát ra thời gian thì nhẹ nhàng lúc lại bạo gan bạo, sợ Tô Đồ lang quân cứ chuẩn bị đạt đến kích thích sinh lý liền bị tín đồ khác cố ý không cho như mong muốn nguyện: "Đừng cơ mà Tiểu Vinh" Hoàng rứa Vinh gặm cắn yêu cầu cổ mềm mại và mượt mà của đánh Đồ Lang Quân, tiếng nói khàn quánh vô cùng; "Không được, tối nay sẽ không chiều theo ý của em, em sẽ ảnh hưởng trừng phạt" Xưng hô này quả thật rất kích thích, thêm vào đó giọng nói nam tính mạnh mẽ chứa đầy dục vọng cơ của Hoàng chũm Vinh thật sự khiến cho Tô Đồ phu quân khổ sở. Hoàng thay Vinh vẫn luôn luôn theo dõi toàn bộ nhất cử nhất cồn trên khuôn mặt của người trong lòng, trên khuôn mặt tinh tế đựng một tầng ửng hồng càng thêm dễ thương và đáng yêu kiều diễm, hắn trái thật muốn ngay chớp nhoáng đè fan này xuống dưới sàn ăn sạch sành sanh, mà lại mà hắn vẫn luôn là càng ao ước trêu đùa bạn này thêm một chút: "Tiểu Lang Quân, từ dịp em mang đến Thương Á này, ngoài tên da black mặc áo hoa kia em còn trêu chọc tín đồ khác nữa xuất xắc không?" sơn Đồ Lang Quân lắc đầu: "Không có" Hoàng cầm cố Vinh đùng một cái ra tăng lực đạo bóp bạo phổi hạt đậu nhỏ tuổi trước ngực kia của tô Đồ Lang Quân: "Không thành thật" sơn Đồ phu quân bị đau, lag mình giữ rước cổ tay của Hoàng cầm Vinh: "Đừng mà, quả thật không có bất kì ai cả" Hoàng cầm cố Vinh vẫn không chịu buông tha, cố tình bóp thật chặt vị trí đó: "Thật không?" sơn Đồ Lang Quân nhị mắt ướt át, bàn tay nuốm lấy cổ tay hắn ý hy vọng hắn buông tha mình: "Là thật, chớ như vậy... đau" Hoàng vậy Vinh quả tình buông tay, gửi sang xoa xoa niết nhẹ khu vực vừa rồi, động tác khiêu khích y như cố tình trêu chọc, hại Tô Đồ trượng phu thật sự muốn khóc: "Tiểu Vinh, tiểu Vinh, đừng do vậy mà... Chịu đựng không nổi" Hoàng nạm Vinh gặm cắn vành tai của sơn Đồ Lang Quân: "Chẳng buộc phải giúp em xoa vơi rồi tốt sao" đánh Đồ lang quân kéo tay Hoàng nuốm Vinh xuống phía dưới quần mình, địa điểm đó mau chóng đã bao gồm vật rét cứng ngơi nghỉ sau lớp quần kia: "Tiểu Vinh, chỗ này ao ước được anh giúp" Hoàng cố kỉnh Vinh không làm cho Tô Đồ phu quân được như mong muốn nguyện, mau lẹ thu tay lại cố ý nói rứa này: "Không được cho phép gấp gáp, Tiểu lang quân thật là hỏng hỏng" sơn Đồ Lang Quân cực nhọc chịu, vòng tay ôm siết lấy cần cổ của Hoàng thay Vinh, đôi môi bé dại nhắn lan ra nhiệt nóng nói khẽ vào tai của hắn: "Tiểu Vinh, tè Vinh... Muốn..." Hoàng thế Vinh cuối cùng cũng triệt để rơi vào tình thế sự phong tình này của tô Đồ Lang Quân, hắn lập tức bao bọc lấy cậu đặt tại trên giường, giây tiếp theo từ đầu đến chân liền nằm lên người cậu, bàn tay vội gáp túa bỏ toàn thể quần áo trên tín đồ của đối phương. Đối cùng với thân thể tốt mỹ hết sức thân trực thuộc này của sơn Đồ Lang Quân, Hoàng vắt Vinh quả tình trầm mê lưỡng lự chán. Hắn tách bóc hai chân của cậu ra, ngón tay di chuyển tiến sâu vào vào mông của cậu, từng đợt khoái cảm ban đầu truyền tới tiến công thẳng đến đại óc của tô Đồ Lang Quân, để cho cậu bật ra tiếng rên sướng không ngừng. Phía dưới liên tiếp truyền ra tiếng nước gấp gáp của từng cử hễ của đầu ngón tay, phía trên lại không dứt truyền tới âm thanh run rẩy tràn trề dục vọng từ loại miệng nhỏ của đánh Đồ Lang Quân, thiệt sự khiến cho phía bên dưới của Hoàng vắt Vinh khôn cùng nóng nảy nhưng cọ xát vào bắp đùi của đối phương: "Tiểu Lang Quân, điện thoại tư vấn một giờ ông xã, ông chồng sẽ tạo nên em thoải mái" đánh Đồ lang quân bị Hoàng nạm Vinh trêu đùa đến cả nóng nảy, một tay liên tục ở bên trên ngực hắn xoa xoa, tay còn sót lại không kết thúc tự vuốt ve sầu tính khí của mình: "Ông xã, ông xã..." dòng miệng nhỏ gọi một tiếng ông xã này để cho Hoàng nuốm Vinh khôn xiết thích nghe. Hắn cười cười, cúi đầu hôn mang đôi môi đỏ mọng của cậu, đầu lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng bắt đầu thỏa say đắm yêu thương. Đúng thời gian phía bên phía ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Hoàng chũm Vinh tạm dừng động tác quan sát ra bên ngoài rồi trở về híp mắt nhìn tới fan đang nằm bên dưới thân mình tra hỏi: "Nửa đêm bởi thế rồi còn tồn tại người cho gõ cửa ngõ phòng, em cuối cùng đã ở bên phía ngoài chọc ghẹo từng nào người" tô Đồ phu quân cũng phân vân là ai gõ cửa ở mặt ngoài, giờ gõ kia càng ngày càng ra tăng tốc độ một chút, ước đạt khoảng 3 phút sau cũng im tĩnh trở lại. Sau thời điểm tiếng gõ cửa kết thúc, smartphone của sơn Đồ lang quân liền reo lên, Hoàng cầm cố Vinh cấp tốc tay cùng với lấy mong mỏi xem demo là ai call điện tới, trên màn hình hiển thị cái thương hiệu Triệu Chung mới chịu trả điện thoại lại mang đến Tô Đồ Lang Quân. đánh Đồ phu quân ho nhẹ một tiếng, tiếng nói khàn khàn: "Có chuyện gì sao?" Triệu phổ biến ở phía bên kia yên lặng một chút, có lẽ cũng tinh tế cảm nhận biết vấn đề chỉ mau lẹ nói một câu cố kỉnh này: "Hoắc Tử Trì nhập viện, cậu ta bị đánh chết giả ngay bên dưới khách sạn này" tô Đồ lang quân bị Hoàng cụ Vinh cố ý cắn cắn yết hầu, các giọng nói theo này cũng yếu ớt run rẩy chỉ ừ một tiếng. Triệu bình thường cảm thấy đối phương bên cơ rất quái lạ nhưng cũng không thích nhiều chuyện xen vào, chỉ là mong muốn biết xem chuyện về Hoắc Tử Trì có liên quan đến tô Đồ Lang Quân hay không, mang lại lúc đó bạn dạng thân còn đưa ra hướng giải quyết: "Chuyện này còn có liên quan mang đến cậu?" tô Đồ phu quân bị Hoàng núm Vinh tách rộng hai chân, có một chút chật vật nhưng lại lại tự cảm thấy kích thích sinh lý vô cùng, thiệt sự không thích bị phân tâm, chỉ mong mỏi toàn trọng điểm toàn ý đắm chìm hưởng thụ: "Là tè Vinh đánh, trường hợp không liệu có còn gì khác thì tôi hớt tóc máy trước đây" Hoàng nạm Vinh một tay đỡ chân của tô Đồ Lang Quân, một tay cố lấy vật nam tính của hắn trẻ trung và tràn trề sức khỏe tiến vào sâu bên phía trong cơ thể cậu, đâm vào rút ra mạnh bạo vô cùng, các lần đều phạt ra tiếng va va của domain authority thịt cùng nhịp thở gấp rút của đánh Đồ Lang Quân. Hắn sử dụng đầu ngón tay khẽ vuốt ve lấy đôi môi cậu hỏi: "Tiểu Lang Quân, em nói xem anh đánh hắn liệu có phải là ra tay hơi bạo gan hay không?" tô Đồ Lang Quân không nói, Hoàng cố kỉnh Vinh lập tức cần sử dụng sức tăng nhanh một nhịp để cho cậu lag mình kêu lên. Hoàng nỗ lực Vinh lại hỏi: "Tiểu Lang Quân, em không vấn đáp hả, em cảm giác anh thiệt sự ra tay hơi mạnh sao? có phải là em đang lo ngại cho hắn?".

Bạn đang xem: Mơ tưởng anh ấy cũng vô dụng


Diễn Đàn Kênh Truyện » Truyện quả đât Thứ 3 » Đam Mỹ Đang sáng tác » tơ tưởng Anh Ấy Cũng bất lợi (Giai Nhân - H+)

*

Nhìn như một bé mèo nhỏ dại dịu hiền, ngạo kiều, tuy vậy thật ra lại là 1 trong lớp ngụy trang rất cẩn thận.Trước khía cạnh "hắn" là chú mèo nhỏ nghe lời, dễ bị bắt nạt, nhưng lại sau lưng, lại là một trong chú sói đuôi to, rất trung ương cơ, còn lâu new để bạn dạng thân thiệt thời, duy nhất là dám mơ tưởng "hắn", bất kể giá nào cũng biến thành tìm cách loại bỏ.Con mèo nhỏ: "Tiểu Vinh, có phải cậu vị chuyện của tôi nên new chia tay với đái Tuyết tốt không? Chuyện hôm đó là hiểu lầm, tè Tuyết có lẽ cũng hơi xúc động phải mới hành xử như thế"(Sói đuôi lớn: "Nham hiểm? Cậu nghĩ nắm nào tôi không thân thương đâu, quan trọng là tè Vinh nghĩ ra sao thôi")Hắn: "Diêu Tịnh Tuyết nghe mang lại kỹ, giả dụ như Quân Quân ngày bây giờ xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không còn bỏ qua đâu!"... Con mèo nhỏ: "Chị Mộng Đình, em góp chị gắp thức ăn"(Sói đuôi phệ im lặng, vóc dáng nhẫn nhịn khi bị kẻ địch gạt bạo gan đũa thức ăn uống ra) Hắn: "Nếu sau đây còn so với Quân Quân như thế thì đừng mang đến đây"... Con mèo nhỏ: "Trưởng phòng nói tớ search kiếm người sử dụng tiềm năng, cô ấy đưa đến rất những tài liệu hữu dụng cho tớ" (Sói đuôi lớn: "Bạch trưởng phòng, cô tự lo chuyện của bản thân đi, vào giờ có tác dụng việc chớ nên lãng phí thời gian làm chuyện ăn hại như đi tán tỉnh hay là gây cản trở cho cung cấp dưới")Hắn: "Ai cho phép cô có quyền nói cậu ấy tăng ca nhiều ngày như thế"... Bé mèo nhỏ: "Hôm nay tớ chạm mặt lại đái Tuyết, hình như cô ấy vẫn còn đó trách tớ... Phải làm sao bây giờ, bà xã sắp cưới của cậu trong khi là không say mê tớ rồi"(Sói đuôi lớn: "Cô suy nghĩ cô chiến thắng được tôi sao?")Hắn: "Tớ lập tức quăng quật cô ta, cậu đang ở nơi nào nói mang đến tớ biết để tớ qua đón cậu"... Nhỏ mèo nhỏ dại và sói đuôi lớn thực tế là một người, quần chúng xung quanh đều rõ ràng như buổi ngày nhưng cơ mà "hắn" lại nghĩ bé mèo nhỏ dại chính là nhỏ mèo nhỏ, vẫn luôn phải là hắn ở bên cạnh bảo vệ chăm sóc mới được.



boy
Can
Tho98 - đàn ông Trai buộc phải ThơTài Khoản: 45740 điểm Cấp 10 KTer VIP Kim cương - VIP tất cả 0 Huy Chương - xem Hoạt Dộng
Can
Tho98List Truyện Của boy
Can
Tho98

Cậu béo lên vào cô nhi viện Thiên Sứ tại Ma Cao, cái brand name đó để cho mọi người lầm tưởng rằng đó là 1 nơi tràn trề tình thương, nhưng thực ra người đứng phía đằng sau cô nhi viện này lại là một lão đại trong thế giới ngầm. Cô nhi viện này là vị trí chuyên huấn luyện những đứa trẻ phát triển thành tay sai ý hợp tâm đầu của tổ chức. Tên của rất nhiều đứa trẻ em đươc tiến công số đối kháng giản, lúc cậu có ý thức thì biết được người ta vẫn gọi cậu là Thập chén bát Tứ, là đứa con trẻ số một nghìn ko trăm tám mươi bốn. Lên cha tuổi, cậu rơi vào tầm khoảng ngắm của Khâm Định, người bọn ông xứng đáng sợ đứng sau cô nhi viện Thiên Sứ này, hay có thể nói ông ta chính là lão đại trái đất ngầm tại Ma Cao. Khâm Định không tồn tại con ruột, bằng một vì sao nào này mà cậu biết thì ông ta tự đó đến giờ vẫn không có ý định sinh một đứa con tuy vậy xung xung quanh ông ta có tương đối nhiều phụ nữ. Khâm Định đặt mang đến cậu cái tên Lang Quân, ông ta mong cậu trong tương lai trở thành một con sói trung thành phục tùng ông ta. Cậu cứ vì vậy trải sang một năm black tối, những đào tạo hà khắc, đầy đủ quy định đối với một đứa trẻ cha tuổi nên chịu đựng chỉ sợ ngay cả đến một người trưởng thành và cứng cáp cũng không thể ai ngờ tới. Năm tư tuổi, Khâm Định bị một người bọn ông trẻ con tuổi dùng một khẩu súng nhỏ tuổi bắn thẳng vào thái dương bị tiêu diệt tại chỗ, cả một quy trình thanh toán đó, đằng sau sự hỗn loạn của cuộc tranh giành địa phận này, cậu hầu hết trốn dưới gầm bàn quan tiếp giáp hết thảy. Máu me, các tiếng la hét thất thanh, giờ đồng hồ chửi bới, tiếng mong xin tha thiết bị cậu phần đa mắt thấy, tai nghe rõ vèn vẹn. Tuy rằng trước này đã trải sang 1 quá trình huấn luyện và đào tạo khổ cực, nhưng mà khi chính mắt nhìn thấy phần lớn cảnh tượng này một đứa nhỏ tuổi bốn tuổi như cậu vẫn thiết yếu nào lạnh nhạt không bao gồm một chút cảm giác gì được. Người bọn ông trẻ em tuổi xong sinh mạng của Khâm Định chỉ bởi một phạt súng lanh tanh tên là đánh Thành, câu nghe được tự cuộc nói chuyện trước đây giữa Khâm Định và bầy em, đàn họ nói trên Thượng Hải gồm một người luôn nhăm nhe chiếm địa bàn của ông tại Ma Cao này, chắc hẳn rằng người mà lũ họ đề cập tới đó là Tô Thành. Lần đầu tiên cậu nhận thấy Tô Thành là từ dưới gầm bàn làm việc của Khâm Định, bên trên tay người bầy ông này vẫn cầm khẩu súng nhỏ màu bạc bẽo sáng bóng, hắn khôn xiết cao, gương mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc, khi đôi mắt sang chảnh và kiêu sa kia chú ý xuống bên dưới phía cậu, y hệt như một kẻ bề trên giành cho những người dưới một đậc ân vậy, cậu cảm thấy người lũ ông này còn nguy khốn hơn là Khâm Định hết sức nhiều. Chiều hôm đó, bên dưới tiết trời sầm sì u tối, trong cơn mưa rào thuộc giông bão, tô Thành ôm cậu ra khỏi tòa biệt thự cực shock này.
Một đứa trẻ tứ tuổi không có khả năng chống trả, cậu cũng do dự Tô Thành người lũ ông này có trở thành Khâm Định trang bị hai xuất xắc không, nhưng lúc này ngoài bài toán đi theo hắn thì cậu cũng không thể sự chắt lọc nào khác. Tô Thành đưa cậu về hotel hắn sẽ ở, hotline phục vụ mang đến đồ ăn. Ở tại biệt thự cao cấp của Khâm Định, cậu chưa khi nào được nạp năng lượng một bữa ăn ngon như vậy, không chỉ có vậy trước khi ăn cũng không phải giống hệt như trước tranh nhau với gần như đứa trẻ không giống từng mẩu bánh mỳ vụn. Còn ghi nhớ hôm đó Tô Thành nói với cậu rằng, hắn trong tương lai sẽ trở thành ba của cậu, mang lại cậu vị trí ở, đồ ăn, đến cậu cho trường, hắn sẽ không bắt cậu làm những bài toán mà một đứa trẻ chưa phải làm, cậu nghe đến đó trong lòng quả thiệt nảy lên một nhịp, người bọn ông này thật sự giỏi đến bởi thế hay sao. Cơ mà khi tô Thành kể tới hai từ mà lại mà phía sau, hai con mắt cậu liền bao gồm một tia mất mát, Khâm Định trước đây dạy cậu ko có bất cứ người làm sao đối tốt với cậu mà lại không đề nghị trả công, chắc hẳn rằng Khâm Định dạy cậu điều này cũng khá đúng. Tô Thành nói sẽ cho cậu gần như điều trên nếu như cậu chiếm phần được cảm tình của người hắn yêu thương thương, hắn đơn giản biến cậu biến đổi món quà đưa theo tặng, cậu lần nữa trở thành một món mặt hàng được có ra trao đổi. Lần đầu tiên Lang Quân nhận thấy Đồ Du Du là vào trời tối trong một tòa biệt thự cao cấp rộng phệ tại tô gia. Người lũ ông này không giống với tất cả những tín đồ khác nhưng mà cậu gặp gỡ trước đó, Đồ Du Du không mang tầm vóc đáng sợ khó khăn gần, ngược lại là 1 trong những người êm ả dịu dàng hiền hậu. Đồ Du Du cũng chính là người đã đề xuất gọi chưng sĩ mang lại khám cho cậu khi cậu cứ khóc mãi không thôi, người bọn ông này trong đôi mắt cậu khi ấy quả thiệt đã trở thành một thiên sứ, mang đến cậu cảm giác được sự an toàn. Sơn Thành bế đem cậu, còn nghiêm nghị cảnh báo cậu: "Đây đó là người mà bố nói, mau xin chào hỏi đi" trong tâm địa cậu khi đó ngập tràn cảm hứng vui mừng cùng lo lắng, nếu như như có thể được Đồ Du Du thông qua, nếu như như có thể ở ở bên cạnh người lũ ông ấm áp như vậy, ví như thật là cố kỉnh vậy thì cuộc sống đời thường sau này của cậu sẽ giỏi đẹp hơn. Cậu thế gắng chấm dứt khóc, thật băn khoăn lo lắng mà nói một tiếng: "Chào ba..." tích tắc đợi Đồ Du Du đáp lại cậu, nhận thấy người đàn ông đối diện cứ im lặng ngẩn người, trong lòng cậu lúc ấy hoảng hốt, người lũ ông này có phải hay không không yêu thích cậu:
"Ba..." Đồ Du Du ko đáp lại cậu, cậu khi đó cảm thấy các thứ như ước ao sụp đổ, nước đôi mắt cứ bởi vậy tuôn rơi, cậu ôm chặt lấy yêu cầu cổ của đánh Thành, vùi nguồn vào vai hắn khóc, cậu hết sức sợ bản thân lại một đợt nữa bị quăng quật rơi. "Tô Thành, giỏi là gọi chưng sĩ cho khám mang lại nó đạt được không, nó đột nhiên khóc do đó em thiệt sự cực kỳ lo lắng" Đó là ngôn ngữ của người lũ ông y hệt như thiên sứ kia, người bầy ông kia đang lo ngại cho cậu, lại ao ước mời chưng sĩ mang đến khám đến cậu, trường đoản cú đó mang lại giờ mặc dầu có tí hon sốt cũng là vì tự cậu tùy tiện uống dung dịch từ fan ngoài chuyển tới, chưa lúc nào cậu được bác sĩ cho khám cho. "Nó nghĩ em không buộc phải nó đó" Lời này là của sơn Thành đáp lời, cậu quả thật sẽ có lưu ý đến như vậy. Sơn Thành có cậu đưa cho Đồ Du Du, cậu vẫn còn nhớ hết sức rõ cảm xúc mềm mại thuộc mùi hương an ninh khi ấy, Đồ Du Du lúc ấy trong khi cũng gồm chút luống cuống mà lại dỗ dành cậu: "Vậy... Cháu đừng khóc" y như bám được vào sợi dây mong mỏi manh cứu vớt, cậu lập cập nói với Đồ Du Du vậy này:
"Ba... Ba sẽ không cần con, sẽ gửi con cho tất cả những người khác sao?" lên tới bốn tuổi lang quân mới tất cả họ, mới được thiết kế giấy tờ tùy thân, mới gồm thể minh chứng mình là một trong những sinh mệnh sống thọ trong thế giới rộng khủng này. Tô Đồ lang quân là cái tên mà Đồ Du Du đặt cho cậu, người bố này cực kỳ quan tâm cậu, đối xử cùng với cậu vô cùng tốt, cậu sau cuối cũng cảm nhận được hơi ấm của tình thương. Thượng Hải là 1 nơi xứng đáng sống, không hẳn vì nó là tp xa hoa hàng đầu của non sông này, chưa phải vì nó mờ mịt nhưng vẫn còn mang nét cổ đại riêng biệt, càng chưa hẳn vì chỗ đây gồm dòng sông Hoàng Phố êm đềm nhưng mà cậu thích, chỉ dễ dàng và đơn giản một điều rằng đây chính là nơi ban đầu một cuộc sống mới tốt đẹp của cậu, bởi vì nơi này còn có Đồ Du Du, tất cả Tô Thành, nơi có hai bạn cho cậu hạnh phúc. Một khoảng vài ngày sau đó, vì một vì sao nào đó mà một đứa nhỏ dại như cậu không được biết, anh chị cậu đã chuyển tới Bắc gớm sinh sống. Nếu như như Thượng Hải đó là nơi ban đầu sự giỏi đẹp, thì Bắc Kinh đó là nơi cậu gặp gỡ được một đứa bé dại bằng tuổi cậu, một đứa nhỏ biến thành một trong những phần lớn cuộc sống đời thường sau này của cậu. Cha cậu làm giấy tờ thủ tục nhập học mang lại cậu trên một ngôi trường tư nhân có hệ thống giáo dục cực tốt thành phố, cho dù cậu chỉ mới học mẫu mã giáo dẫu vậy dưới sự chăm lo của ba, hơn thế nữa trước kia ba cũng từng là thầy giáo vì thế ba rất quan tâm đến tương lại về sau của cậu, cụ thể hiện tại đó là việc học tập hành. Cậu tất cả tuổi thơ khác với số đông đứa trẻ khác, tính phương pháp của cậu phía nội, cậu siêu ngại đi làm quen chúng ta mới, cũng hổ thẹn đi tới các chỗ đông người, càng ngại bài toán có bạn lạ dữ thế chủ động tiếp cận cậu. Tía cậu chắc hẳn rằng nhận ra đươc điều này, lần đó ba dắt cậu tới trường mẫu giáo, sau đó liền phía một đứa nhỏ xíu trai vào lớp nhưng vẫy tay. Đứa bé bỏng trai tê mặc bộ đồng phục lớp học, quần xà lỏn màu black cùng áo phông thun xanh da trời đáng yêu, dáng người béo tốt trắng trẻo, vừa nhìn thấy tía của cậu ngay tắp lự xoay người chạy thật nhanh tới:
"Chú Du Du" bố ngồi xổm xuống, một mặt nắm tay cậu, một bên hướng đứa bé dại kia nói: "Tiểu Vinh, phía trên là nam nhi của chú, call là Quân Quân, tiểu Vinh có thể hay không ở trong lớp chiếu cụ Quân Quân một ít được chứ?" Cậu đối với người lạ khôn xiết xa cách, đứng trước khía cạnh đứa nhỏ dại này cũng tự động hóa lùi về phía đằng sau một bước. Đó là 1 trong đứa nhỏ xíu thông minh mưu trí lại rất hấp dẫn cười, đôi mắt mở lớn lấp lánh nhìn về phía cậu, cũng không vồ cập cậu bao gồm xa lạ hay không đã ngay mau chóng đưa bàn tay trắng trẻo béo múp kia nuốm lấy cổ tay của cậu: "Chú yên ổn tâm, Quân Quân cứ giao mang lại cháu" cha của cậu có vẻ như rất lặng tâm, phía cậu với đứa bé kia dặn dò một vài ba câu rồi cũng cù trở về. Kề bên Hoàng ráng Vinh đã bao gồm một đứa bé xíu khác ngồi, cho nên vì vậy cô giáo xếp chỗ mang đến cậu ngồi với một đứa nhỏ xíu khác, là bàn nhỏ tuổi ở dãy bên bắt buộc cách Hoàng cố kỉnh Vinh tía bàn học về bên dưới. Lớp học để cho cậu căng thẳng, các đứa trẻ khác không cùng cậu nói chuyện, cậu từ vào cặp sách đã được ba sẵn sàng đầy đủ chế độ học tập lờ lững lấy ra sách bút, thời điểm ngẩng đầu quan sát lên tức thì phát chỉ ra Hoàng nỗ lực Vinh đang quay đầu về phía sau nhìn cậu mỉm cười thật tươi, hai dòng răng cửa ngõ của đứa nhỏ nhắn kia đông đảo không còn, sơn Đồ Lang Quân trong tương lai liền tự nói kia là nụ cười không trọn vẹn theo như đúng nghĩa black mà Hoàng nuốm Vinh dành cho mình.

Xem thêm: Đàn Ông Mặt Chữ Điền Biết Ngay Tính Cách Vận Mệnh, Tướng Số, Vận Mệnh Như Thế Nào



boy
Can
Tho98 - phái mạnh Trai phải ThơTài Khoản: 45740 điểm Cấp 10 KTer VIP Kim cương cứng - VIP gồm 0 Huy Chương - coi Hoạt Dộng
Can
Tho98
List Truyện Của boy
Can
Tho98

Giờ ra chơi, đánh Đồ lang quân chỉ ngồi im tại một chỗ, bởi vì cậu ko quen bất kể đứa nhỏ tuổi nào tại đoạn này. Thời điểm cậu vẫn cúi đầu ngồi sơn vẽ ngôi nhà nhỏ của bản thân thì Hoàng cầm cố Vinh liền đặt chân tới chỗ cậu kháng cằm ngồi làm việc đối diện: "Quân Quân này, lúc đầu chú Du Du mang lại nhà của tớ cũng ko thấy sở hữu theo cậu, lúc đó cậu ở ở đâu vậy?" sơn Đồ lang quân ngẩn người, có lẽ rằng khi ấy cậu sẽ ở cô nhi viện, hoặc ở chỗ của Khâm Định, hoặc cũng hoàn toàn có thể đang thuộc Tô Thành cất cánh trở về Thượng Hải, tuy nhiên đó là cam kết ức nhưng cậu không thích nhắc lại vì vậy liền im thin thít tiếp tục cúi đầu vẽ tranh. Hoàng cố gắng Vinh sử dụng ngón tay vừa mập vừa ngắn chỉ vào tranh vẽ của cậu: "Cậu vẽ đồ vật gi thế?" tô Đồ Lang Quân thích sự im lặng, nhưng so với một đứa con trẻ hiếu đụng như Hoàng nuốm Vinh mặc dù rằng cậu gồm điểm tức giận nhưng vẫn gắng gắng chậm rì rì trả lời: "Nhà của tớ" Hoàng nắm Vinh thản nhiên cầm cố lấy bút chì trên bàn đứng dậy vòng qua vị trí ngồi bên cạnh của sơn Đồ lang quân ngồi xuống đặt bút vẽ vào bức tranh của cậu:
"Tớ vẽ thuộc cậu" sơn Đồ trượng phu nhíu mày, vào tranh vẫn đủ tía người là Đồ Du Du, tô Thành và cậu rồi, Hoàng cố kỉnh Vinh còn mong muốn vẽ thêm ai: "Cậu vẽ người nào vậy?" Hoàng chũm Vinh bình thản trả lời: "Là tớ, tớ đứng cạnh Quân Quân" Câu nói đầu tiên mà đánh Đồ trượng phu nói cùng với Hoàng cụ Vinh là nhà đất của tớ, Hoàng cầm cố Vinh kế tiếp lập tức dùng cây viết chì vẽ thêm bản thân vào vào tranh. đánh Đồ Lang Quân trong tương lai liền ngẫm lại từ nghĩ chiếc này chính là duyên phận sắp đặt. Hoàng cố kỉnh Vinh là ngôi sao sáng sáng trong lớp, hắn là đứa nhỏ xíu có rất nhiều bạn học vây quanh, bất kể là phái nam hay bạn nữ đều ao ước chơi thuộc hắn. Mặc dù rằng quan hệ của cậu và hắn tốt nhất nhưng lúc Hoàng chũm Vinh nghịch cùng mọi đứa trẻ không giống thì cậu lại cần yếu xen vào được, giống hệt như vẫn có một bức tường ngăn cách giữa cậu và rất nhiều đứa trẻ cùng trang lứa. Hoàng cố Vinh ngồi thuộc bàn với 1 đứa bé nhỏ trai tên gọi là tè Hổ, có lẽ vì vấn đề này mà Hoàng vậy Vinh chơi rất thân cùng với nó, nhiều lúc Hoàng ráng Vinh đã còn bởi vì đứa bé dại kia mà xem nhẹ mất cậu. Ví như chuyện lúc Hoàng cố Vinh cùng Tiểu Hổ nói chuyện, tuy rằng Hoàng vậy Vinh đang ngồi ở chỗ của cậu, mà lại khi cậu thì thầm với hắn, hắn lại bị mẩu chuyện kia của tè Hổ lôi cuốn mà không suy nghĩ cậu. Vấn đề này ra mắt trong một khoảng thời gian, cơ hội về nhà cậu tức thì hỏi ba của mình: "Ba à, có phải bé rất mờ nhạt tốt không?" ba cậu lúc ấy liền lo lắng, khuôn mặt nhíu lại ngồi xổm xuống đối lập với cậu: "Làm sao rất có thể chứ, Quân Quân sao lại mờ nhạt được, con là một đứa bé nhỏ ngoan ngoãn, tất cả điều gì xẩy ra với bé sao?" tô Đồ Lang Quân chú ý ba của bản thân mình một hồi rồi không đồng ý mỉm cười: "Ba nói vô cùng đúng, con không tồn tại chuyện gì" buổi trưa của vài hôm sau đó, tô Đồ Lang Quân nỗ lực ăn cơm hoàn thành thật cấp tốc rồi quay trở về lớp học tập đi ngủ, tại thời gian những đứa trẻ khác vẫn đang còn đợi thầy giáo đi đến đút từng thìa cơm trắng thì cậu đã cấp tốc chóng kết thúc xong việc nạp năng lượng cơm của mình, cô giáo có thể chấp nhận được cậu quay trở về lớp học.
Tô Đồ lang quân nhìn chỗ ngủ đã được sắp xếp chăn gối tức thì ngắn thẳng hàng, cậu bước đến chỗ ngủ của tè Hổ mang chăn gối của đứa bé dại kia ném xuống bên dưới đất, lại sở hữu chăn gối của chính bản thân mình xếp ở vị trí đó. Cũng chính vì Tiểu Hổ khi học cũng ngồi chung bàn với Hoàng cố kỉnh Vinh cho nên vì vậy khi đi ngủ cô giáo cũng xếp khu vực nằm ngay ở bên cạnh hắn. Cậu nghĩ về hai gia đình của bầy cậu khôn cùng thân thiết, vì lẽ nào nhì người bọn cậu lại quan yếu ngồi thuộc nhau, nằm thông thường một chỗ. Tè Hổ không yêu thích cậu, cậu cũng không ham mê đứa nhỏ xíu đó, đứa bé nhỏ đó mong mỏi tranh Hoàng núm Vinh với cậu, cậu cũng trở thành tranh cùng nó. Sơn Đồ Lang Quân bao gồm một thời hạn tranh giành từ vào cô nhi viện đến khi tới biệt thự của Khâm Định, cậu phát âm một điều rằng giả dụ như không nhường nhịn không được thì cậu đã mất đi máy đó thế nên cậu mới mong mỏi tranh giành cho cùng, cậu không muốn mất đi Hoàng nắm Vinh. Tè Hổ là đứa ăn kết thúc nhanh sản phẩm hai, lúc đứa bé kia trở về lớp học tập liền nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân vẫn ném chăn gối của chính nó xuống dưới, nó lập tức trợn mặt tức giận quát: "Tô Đồ Lang Quân, cậu làm vật gì vậy?" đánh Đồ Lang Quân cũng có thể có điểm lag mình, nhưng rất nhanh sau đó liền nắm chặt nhị tay đứng ngơi nghỉ trên nệm nói: "Cậu nằm chỗ khác đi, tớ cần nằm tại đoạn này" tiểu Hổ gấp rút chạy về phía trước ôm lấy chăn gối hiện nay đang bị ném dưới đất của mình bỏ lên giường rồi lại cúi tín đồ ném chăn gối của sơn Đồ trượng phu xuống bên dưới sàn: "Không muốn, địa điểm này từ đó cho giờ vẫn chính là chỗ của tớ" Thời điểm này cũng đang gần hoàn thành giờ ăn trưa vì thế rất nhanh sau đó cũng đều có vài đứa bé bỏng khác tiến vào chống học. Tô Đồ Lang Quân làm việc trong lớp học vốn không nhiều nói, không tính Hoàng thay Vinh ra cũng không chơi thân cùng với ai cả, hơn thế nữa có một vài đứa nhỏ bé cũng không phù hợp cậu. Sơn Đồ Lang Quân bền chí ôm chăn gối của chính mình để vào chỗ cũ, nhưng tiếp nối Tiểu Hổ tức tốc ném chăn gối của cậu xuống dưới đất, có cách gọi khác đồng bầy tới: "Này, thương hiệu kỳ quặc hy vọng ngủ tại vị trí của họ đấy" tiểu Hổ vừa nói thì năm đứa nhỏ bé đứng sinh hoạt ngoải cửa liền chạy vào vây xung quanh Tô Đồ Lang Quân cười cợt ha ha trêu chọc, đánh Đồ lang quân không ân cần đến lũ chúng, một lần nữa ôm chăn gối của mình ném lên giường cho bởi được. đái Hổ thấy vậy tức thời phát cáu, nó sử dụng sức cào vào cánh tay của đánh Đồ Lang Quân, trên cánh tay nhỏ tuổi bé trắng noãn khôn cùng nhanh xuất hiện thêm hai vạch cào ửng đỏ rõ ràng. Nếu như là những đứa trẻ con khác nhất mực sẽ mập tiếng mà khóc chạy đi tìm người lớn, nhưng so với Tô Đồ phu quân thì lại khác, so với vết thương nhỏ tuổi này không là gì so với đầy đủ lần được điện thoại tư vấn là huấn luyện quan trọng trong tòa biệt thự cao cấp đáng sợ hãi của Khâm Định. Phần đông đứa nhỏ đứng ở xung quanh thấy cụ liền a dua vào, đứa túm mang chăn của đánh Đồ Lang Quân, đứa kéo đem gối trên tay cậu, đứa thì đẩy cậu. đánh Đồ Lang Quân chưa hẳn quả hồng mềm để cho bọn chúng thích làm cái gi thì làm, chẳng qua là ba của cậu vẫn dạy ko được pk với chúng ta học, nếu như như để cho ba cậu phát hiện ra cậu có tác dụng trái ý của ba, ba nhất định sẽ phải phiền lòng vày cậu. Đúng cơ hội này, Hoàng thay Vinh cùng một tổ đứa trẻ khác vừa ăn uống cơm chấm dứt tiến vào trong phòng học, mắt tìm tòi cảnh tượng cơ hắn ngay tức khắc ngay mau lẹ chạy mang lại phía trước giải vậy: "Làm vật gì vậy hả?"
Tiểu Hổ đứng sinh hoạt trên chóng chỉ vào đánh Đồ Lang Quân: "Tiểu Vinh, cậu đến đúng khi lắm, tên kỳ quặc này ý muốn ngủ ở chỗ của tớ" Hoàng cố Vinh đứng chắn làm việc trước tô Đồ Lang Quân, vừa nghe thấy tiểu Hổ nói cố kỉnh liền trở về phía sau quan sát cậu, lại bắt gặp trên cánh tay cậu bao gồm thương tích ví dụ thì lo lắng: "Quân Quân, cậu sao thế?" Đứa bé đáng yêu thương mang đôi mắt lớn phiếm hồng, lại hoàn toàn có thể vết thương chính là minh hội chứng bị ức ức hiếp rõ ràng, sơn Đồ Lang Quân nhỏ giọng nói: "Bọn họ nói tớ kỳ quặc, không cho tớ ngủ ở đoạn này" Hoàng nỗ lực Vinh cấp vã lau nước mắt xung quanh của tô Đồ Lang Quân, tiếp nối hắn ngay tắp lự leo lên giường, mang toàn cục chăn gối xếp bao phủ chỗ hắn nằm ném hết xuống dưới đất rồi nhảy đầm xuống giường rước chăn gối của đánh Đồ lang quân để cạnh bên chỗ bản thân nằm. Giây tiếp theo sau Hoàng chũm Vinh ngay thức thì vỗ ngực tuyên bố: "Từ bây chừ giường này là của tớ và Quân Quân, không người nào được ở cả" Một loại giường vô cùng lớn, rất có thể nằm được tứ đứa trẻ, hơn nữa đây lại là loại giường nằm ở vị trí chính giữa, tình thế hiện tại chỉ gồm hai người Tô Đồ Lang Quân với Hoàng vắt Vinh dễ chịu và thoải mái nằm sinh hoạt đó, hồ hết đứa trẻ em khác mọi phải dày đặc chịu chật nằm cùng nhau trên mẫu giường khác. Chuyện mấy đứa nhỏ dại kia sợ hãi Hoàng cố Vinh thì không phải giải thích, nhưng lại đến ngay cả giáo viên cũng cần chiều theo ý của ông nhõi bé này, ai nói đứa nhỏ nhắn này chính là con trai cưng của Hoàng gia, gia tộc nổi tiếng trong giới bất độc sản không ai muốn đắc tôi chứ.
Thật ra lời của cậu nói cũng chưa hẳn sai, phần lớn đứa trẻ con kia quả như là nói cậu kỳ quặc, đúng như là cấm đoán cậu ngủ tại phần này, cậu không còn nói dối Hoàng cầm cố Vinh, chỉ cần cậu không mang toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối kể cho hắn nghe nhưng thôi. Hoàng nỗ lực Vinh nằm tại vị trí trên giường, xoay người đứng đối diện nhìn cậu, bàn tay non nớt xoa xoa lên vị trí bị yêu mến của cậu thật vơi nhàng: "Quân Quân, tay cậu đau lắm buộc phải không?" Cậu mến mộ cảm giác ấm cúng từ sự quan lại tâm, y như là sự nhiệt tình của ba dành cho cậu, cậu vô cùng tham luyến thiết bị tình cảm êm ấm hạnh phúc này: "Chỉ còn đau một ít thôi" Hoàng vậy Vinh nhíu mày đăm chiêu, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa dấu thương trên tay sơn Đồ Lang Quân: "Quân Quân chớ sợ, về sau tớ đã chiếu rứa cậu" Cậu không sợ, lốt thương bé dại này có là gì so với đều huấn luyện đặc biệt quan trọng trong tòa biệt thư của Khâm Định, cơ mà cái xúc cảm có fan chiếu cố mình để cho cậu vô cùng ước ao chìm sâu vào sự ôn nhu này: "Thật không?" Hoàng ráng Vinh mang ánh nhìn kiên quyết của một đứa nhỏ nhắn chắc nịch đáp: "Thật!" khẩu ca này được cậu ghi sâu vào vào lòng, đó giống hệt như một lời tuyên thệ vậy, cậu về sau lớn lên rồi cũng vĩnh viễn cấp thiết quên, cũng không có chức năng để Hoàng thay Vinh quên được, hắn cả đời này đều cần chiếu ráng cậu.

boy
Can
Tho98 - phái mạnh Trai đề xuất ThơTài Khoản: 45740 điểm Cấp 10 KTer VIP Kim cương - VIP gồm 0 Huy Chương - xem Hoạt Dộng
Can
Tho98
List Truyện Của boy
Can
Tho98

Những năm mon học mẫu giáo, ngoại trừ trừ Hoàng cố Vinh ra cậu không hề nói chuyện với đều đứa trẻ em khác, Hoàng thế Vinh mặc dù rằng vẫn thường xuyên cũng phần lớn đứa trẻ khác thì thầm vui vẻ tuy nhiên mà các lần đi đều luôn luôn kéo theo cậu, chỉ việc cậu mở miệng rỉ tai thì hắn sẽ ngừng lại chú ý lắng nghe cậu mà đáp lời. Sơn Đồ phu quân cứ do vậy cảm thấy mình không hề là một đứa nhỏ mờ nhạt nữa. Thành tích tiếp thu kiến thức của cậu khôn cùng tốt, có lẽ bởi vì ba cậu trước đó là thầy giáo cho nên vì thế cậu được cha dạy dỗ âu yếm để thay đổi một đứa nhỏ bé ngoan, ba cậu cũng bởi chuyện này cơ mà vô cùng hài lòng yêu thích cậu. Chỉ gồm điều Hoàng gắng Vinh thì lại khác, hắn là một đứa trẻ con hiếu rượu cồn không chịu ngồi im một chỗ, vấn đề bắt hắn để ý vào giấy tờ chẳng không giống nào làm cạnh tranh hắn, vì vậy số bài bác tập sinh sống trên lớp đều là do cậu giúp hắn làm, thay đổi lại hắn có chuyện gì đều share với cậu, hắn hay kể cho cậu nghe những bí mật chỉ riêng biệt hắn bắt đầu biết, còn nhắc cậu đừng nói với ai, dần dần những thứ kín đáo kia liền trở thành của riêng biệt hai lũ cậu. Cậu say đắm cái cảm giác này, giống như tất cả chuyện của Hoàng chũm Vinh xung quanh cậu ra không có ai biết rõ cả. Sở thích của cậu là vẽ tranh, những bức tranh cậu vẽ ra đều rất đẹp, Hoàng vắt Vinh trùng hòa hợp lại thích hợp ngắm tranh vẽ. Còn nhớ năm đó khi hai bạn lên lớp tía tiểu học, một đứa nhỏ bé gái xinh tươi thắt nhị bím tóc dài thẹn thùng được giáo viên dắt vào lớp, cô giáo nói đứa bé bỏng gái đó tên Như Hoa, bắt đầu chuyển từ bỏ Thành Đô tới. Hoàng chũm Vinh là một trong những đứa trẻ dễ dàng gần, chớ nói đến bằng hữu trong lớp, ngay cả giáo viên vào trường cũng ngưỡng mộ sự bẻm mép của hắn, tất nhiên một đứa bé nhỏ gái 8 tuổi kia cũng không ngoại lệ. Như Hoa được cô giáo xếp ngồi chung 1 bàn với Hoàng cầm Vinh, vị trí cơ mà trước đây vốn là của cậu. Bằng một lý do nào này mà giáo viên đổi địa điểm của cậu, câu hỏi này để cho cậu cảm giác bất mãn trong tim nhưng làm nên vẫn là 1 đúa nhỏ nhắn ngoan nhanh chóng sắp xếp đồ đạc và vật dụng cho vào cặp di chuyển đến chỗ ngồi mới. Hoàng nỗ lực Vinh giúp cậu thu dọn, vừa làm còn vừa cười cợt hì hì nói chũm này:
"Quân Quân bé dại nhất lớp, giả dụ như ngồi dưới này sẽ không nhìn tìm tòi chữ trên bản, cậu lên đó rồi đã thấy rõ hơn, cơ mà mà tớ cũng đều có chút buồn, giờ ra nghịch tớ vẫn lại qua nơi cậu nhé" Cậu chỉ khẽ đồng ý không nói, cậu vốn dĩ kiệm lời, cũng không có cách làm sao nói thường xuyên như Hoàng rứa Vinh được. Hoàng vắt Vinh chơi với cậu mấy năm nay cũng nắm rõ tính khí này, nhị đứa bé bỏng cứ như vậy một nói nhiều, một nói ít thân thương mà trải qua từng ấy năm cực kì hòa hợp. Như Hoa biết vẽ tranh, cô nhỏ nhắn vẽ cũng đẹp, cô nhỏ xíu vẽ khuyến mãi cho Hoàng núm Vinh một cách tranh của hai người, trong tranh bao gồm hắn cùng cô, cậu biết vấn đề đó vì tiếng nói của Hoàng chũm Vinh vô cùng lớn. Hắn hỏi Như Hoa ai đang ở trong tranh, cô bé trả lời dõng dạc là cô thuộc hắn, kế đến hai người đàn họ liền cùng nhau tô vẽ một bức tranh. Cậu cảm thấy trong trái tim không thoải mái, tuy nhiên, từ trước đến lúc này cậu ko nói ra cho người khác biết cứ như vậy im lặng giữ sinh hoạt trong lòng. ít ngày sau đó, vào mỗi giờ ra chơi, mặt ghế của cậu xung quanh Hoàng chũm Vinh còn xuất hiện thêm thêm cả Như Hoa nữa. Đứa nhỏ nhắn gái xinh tươi lúc nào cũng thắt nhì bím tóc gọn gàng cùng Hoàng núm Vinh cười cợt nói dường như rất hòa hợp, cậu bước đầu cảm thấy mình trở lên mờ nhạt, cũng phát hiển thị trong cặp sách của Hoàng cầm Vinh từng ngày đều sở hữu thêm một bức tranh mới do Như Hoa vẽ. Giờ ráng dục hôm đó, cậu vào lớp học, âm thầm tiến đến số chỗ ngồi của Như Hoa, từ trong cặp sách của cô nhỏ xíu lấy ra hộp cây viết chì màu, từng cây cây viết chì color xinh xắn gần như bị cậu mài xuống nền gạch ốp gãy nham nhở. Như Hoa luôn tặng kèm tranh vẽ mang lại Hoàng thay Vinh, cô nhỏ nhắn muốn vẽ tranh cho hắn, tuy thế mà cậu cũng muốn thế, nếu như Hoàng núm Vinh coi tranh của Như Hoa vì vậy hắn sẽ không thể nhiều thời hạn để xem xét tranh cậu vẽ nữa. Ví trí ngồi của cậu ban đầu là bên cạnh hắn, rõ ràng là đang yên đã lành liền xuất hiện Như Hoa, việc này để cho cậu cảm thấy không thoải mái, độc nhất là quan hệ của Như Hoa cùng Hoàng ráng Vinh lại đang dần giỏi đẹp lên. Như Hoa trở vào lớp học, chính mắt nhìn thấy cậu ngồi xổm ở dưới nền gạch sẽ mài cây bút chì màu mà cô bé yêu thích hợp nhất, nhưng lại cây cây viết khác cũng trở thành phá hủy nhằm ngay bên dưới nền gạch men kia. Như Hoa vội vàng vã chạy tới béo tiếng hỏi cậu: "Tô Đồ Lang Quân, cậu làm vật gì thế?" Cậu đặt bút chì màu xuống dưới sàn, đứng dậy nhìn Như Hoa đáp:
"Cậu sau này đừng vẽ tranh bộ quà tặng kèm theo Tiểu Vinh nữa" Như Hoa tức giận: "Sao cậu lại có tác dụng hỏng cây bút chì màu sắc của tớ?" Cậu nhíu mi trả lời: "Tớ không muốn cậu ngày nào thì cũng vẽ tranh tặng kèm cho đái Vinh" Như Hoa bắt gặp hộp bút chì màu của chính bản thân mình bị hủy hoại liền bước nhanh tới số ghế của cậu, từ trong cặp sách của cậu kéo ra tập giấy vẽ dùng sức nhưng xé nát: "Cậu dám làm cho hỏng cây viết chì màu sắc của tớ, tớ xé giấy vẽ của cậu" mọi đứa trẻ không giống cũng ban đầu bước vào lớp học, Hoàng vậy Vinh vừa rồi ở trên sảnh trường chạy nhảy, hôm nay cũng sẽ mướt đuối mồ hôi, 2 bên thái dương tất cả tầng những giọt mồ hôi mỏng tinh mịn, mái tóc black mượt dính ở bên trên vầng trán cao cao. Hoàng gắng Vinh vừa nhìn thấy Như Hoa sẽ xé tập vẽ của cậu tức thời ngay mau lẹ chạy về phía Như Hoa đưa tay chỉ về phía cô bé, dùng giọng điệu giận giữ chất vấn:
"Sao cậu lại xé tập vẽ của Quân Quân?" Như Hoa đùng một phát bị Hoàng cố kỉnh Vinh quát tức tốc hoảng sợ, tập vẽ bên trên tay cũng rơi xuống dưới sàn, rất nhiều đứa bé xíu khác gấp rút đứng vây xung quanh xem xét tình hình: "Cậu ấy làm cho hỏng cây bút chì màu của tôi trước" Hoàng rứa Vinh không quan tâm khẩu ca của Như Hoa, có lẽ hắn biết cậu rất thích vẽ, trong cặp sách của cậu bao giờ cũng sẽ có tập vẽ thuộc sáp màu, chắc hẳn rằng hắn cũng biết gần như thứ này vô cùng được cậu coi trọng giữ gìn, vậy nên hắn liền xoay bạn đi về phía số chỗ ngồi của Như Hoa, từ trong cặp sách của cô nhỏ xíu lấy ra tập vẽ, trước là mang toàn thể tranh đã vẽ dở của cô bé nhỏ xé bỏ ném xuống đất, tiếp theo liền có tập vẽ toàn giấy trắng kia đưa cho cậu vơi giọng nói: "Quân Quân, tập vẽ của cậu"
Như Hoa tức mang lại phát khóc, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cũng biến đổi nghẹn ngào: "Tiểu Vinh, cụ thể là bởi cậu ấy làm cho hỏng cây bút chì màu của tớ trước" Hoàng nắm Vinh có cặp sách của Như Hoa để sang cái bàn mặt cạnh, tiếp đến liền tiến về phía Như Hoa, cầm lấy cặp sách của cậu quay về chỗ ngồi kề bên hắn: "Quân Quân, từ bây chừ cậu ngồi cạnh tớ nhé" Vẫn như năm học mẫu mã giáo đó, chỉ việc Hoàng cố kỉnh Vinh nói đổi địa điểm ngủ không người nào dám phản bội đối, chuyện đổi số chỗ ngồi này cũng không tồn tại giáo viên như thế nào gây khó dễ, ai nói hắn đó là con trai tốt nhất được cưng chiều khôn cùng của hoàng gia cơ chứ. Suốt cả một quãng thời gian tiếp theo đó, Hoàng gắng Vinh không còn nói một lời như thế nào với Như Hoa, tình chúng ta ngắn ngủi đó trong cả một lời cũng ko nói cứ bởi thế cắt đứt từ đây. Hắn không nói chuyện cũng không liếc nhìn, ngay cả khi chọn bạn chung tổ làm bài tập đội Hoàng núm Vinh cũng không chất nhận được Như Hoa vào team của mình. Số tranh vẽ trước khi Như Hoa vẽ tặng kèm cho hắn đã trở nên hắn ngay ngày bữa sau ném vào sọt rác sau nhà. Chưa hẳn Như Hoa ko muốn giải thích hay xin lỗi, chỉ là Hoàng thay Vinh trong cả một cơ hội cũng không cho cô bé nhỏ mở miệng, bố tháng tiếp nối Như Hoa tự động hóa xin chuyển sang lớp khác, từ đó sau đây trong cuộc sống của nhì người đàn cậu không hề tồn tại cái brand name Như Hoa nữa. Trong cặp sách của Hoàng cầm cố Vinh không còn chứa tranh vẽ của fan khác tặng, trong cả tranh vẽ của cậu cũng không có. Không hẳn Hoàng cầm Vinh không muốn nhận tranh vẽ nữa, cơ mà là hắn sợ tranh vẽ có khả năng sẽ bị nhàu nát do đó liền mua khuyến mãi cậu một tập vẽ thật dày, mỗi ngày hai người đàn cậu sẽ thuộc vẽ tranh, trong bức tranh lúc nào cũng biến thành có hai đứa bé nhỏ trai xuất hiện. Trình độ chuyên môn vẽ vời của cậu ngày 1 nâng cao, đột nhiên chốc người ngoài chỉ cần liếc chú ý là hoàn toàn có thể nhận ra nhị đứa con trẻ trong tranh là cậu với Hoàng cố gắng Vinh. đàn họ cứ bởi vậy tình cảm tốt đẹp kéo dãn suốt từng ấy năm, cậu vẽ tranh thì Hoàng gắng Vinh đã ở sát bên tô màu, mặc dù rằng hắn luôn là tín đồ phá hư những tranh ảnh xinh đẹp vày tô màu loang lổ ra phía bên ngoài nhưng hầu hết bức tranh đó được cậu giữ gìn rất cẩn thận đến tận sau này, hệt như thứ bảo vật vô giá không dễ gì dành được vậy.
boy
Can
Tho98 - quý ông Trai cần ThơTài Khoản: 45740 điểm Cấp 10 KTer VIP Kim cương cứng - VIP gồm 0 Huy Chương - coi Hoạt Dộng
Can
Tho98
List Truyện Của boy
Can
Tho98

Giáo viên vẫn nói sơn Đồ Lang Quân là 1 trong thiên tài, cậu cảm giác để trở thành nhân tài quả thật không tồn tại gì khó, hầu hết môn học trên lớp từ bỏ toán học, văn học, kế hoạch sử, địa lý, thậm chí là là ngoại ngữ cậu đều cảm thấy rất dễ dàng hiểu, không buộc phải tốn quá nhiều thời gian để phân tích cũng hiểu được tường tận phần đông gì trong sách ghi. Fan ta vẫn thường nói nhân kiệt đều rất có thể lý luận được các thứ, nhưng cậu vẫn có thứ bắt buộc lý luận được, đó là tại bởi sao người dị kì coi cậu là thiên tài trong khi những sản phẩm công nghệ này đã ghi rất ví dụ rồi. Giấy khen theo hàng năm học càng ngày nhiều, nhà trường còn muốn bồi dưỡng để cậu qua Anh học, cơ mà chỉ nghĩ cho chuyện bạn dạng thân đùng một phát phải xa lánh gia đình, xa Hoàng cụ Vinh cậu ngay tức thì cảm thấy không tồn tại tinh thần vì thế khi cha hỏi cậu có muốn qua Anh học hay không cậu liền khước từ từ chối. Cậu vào mắt người lớn, từ ba cho đến toàn thể cô giáo trong trường thường rất được lòng bọn họ, một đứa trẻ con điềm đạm thông minh, ngoan ngoãn lễ phép. Nhưng bạn dạng thân cậu vào mắt những đứa trẻ không giống chẳng không giống gì chiếc gai trong đôi mắt cả. Không nói đến chuyện cậu được sự ưu tiên từ giáo viên, được một số đặc quyền chỉ có duy tuyệt nhất cậu new được gồm trong trường, chỉ kể tới chuyện ở kề bên cậu vẫn luôn luôn có sự chiếu cầm của Hoàng núm Vinh đã khiến cho những đứa nhỏ tuổi khác dù là ngứa mắt cậu cũng không dám động đến. Hoàng rứa Vinh đích thị là biểu hiện cho lời nói đầu óc ngây ngô si tứ chi phát triển, hắn học tập không giỏi, điểm số lẹt đẹt, ngoại trừ môn thể dục luôn luôn xếp trước tiên thì đông đảo mộn học tập khác đều khiến cho giáo viên e ngại. Các buổi tối ba của hắn đông đảo để hắn cho nhà cậu học, tía hắn mong cậu dạy dỗ hắn học nhưng lại mà cậu không muốn làm khó khăn hắn, cậu biết con bạn này đã không có tác dụng chịu ngồi lặng một chỗ xem sách vở và giấy tờ thế cho nên giữa nhì người những cậu lại có thêm một kín nữa. Khi nhì người của phòng học, cậu đã để Hoàng cố Vinh ngồi đùa game, bài xích tập của hắn đều vì cậu làm. Cậu chưa khi nào ép buộc hắn phải ngồi vào bàn học, cững chưa lúc nào thử dạy học cho hắn, chính vì cậu sẽ không ép hắn làm phần đông thứ nhưng hắn không có hứng thú: "Tiểu Vinh tớ làm kết thúc rồi" Hoàng nỗ lực Vinh để máy game play xuống giường, gấp rút chạy về phía bàn học chỗ cậu sẽ ngồi nhìn vở bài tập của bản thân mình đã được làm kết thúc hết liền mỉm cười toét miệng: "Quân Quân thiệt là giỏi, tớ khôn cùng thích sang học cùng Quân Quân"
Cậu ko nói chỉ gật đầu, dù sao Hoàng vắt Vinh cảm giác vui vẻ là được rồi. Hoàng chũm Vinh y như nghĩ ra điều nào đó liền chạy về phía giường thế lấy máy nghịch game đưa tới trước khía cạnh cậu: "Cậu làm bài bác tập mang lại tớ, tớ dạy cậu nghịch game, sau này chúng ta có thể cùng nghịch rồi" Cậu chú ý máy chơi game trong tay của Hoàng núm Vinh, bên trong có nhị nhân vật phim hoạt hình đang đứng đối lập nhau, có lẽ hắn thích rất nhiều tựa trò chơi đối kháng như thế này. Cậu yên ổn lặng chăm chú ngồi ở sát bên nhìn Hoàng nuốm Vinh chơi, sau lúc thi đấu hết một hiệp hắn liền đưa máy chơi game cho cậu đùa thử: "Quân Quân, cậu nghịch thử đi" Cậu nắm lấy máy nghịch game, vừa rồi rất tập phổ biến quan giáp Hoàng nỗ lực Vinh chơi vì vậy hiện trên cũng không có gì quá cạnh tranh khăn. Hoàng nuốm Vinh ngồi ở lân cận há miệng gớm ngạc, không cho là tới tín đồ ngồi lân cận mình hoàn toàn có thể thắng trận tiện lợi như vậy: "Quân Quân, cậu trước đã chơi game này rồi sao?" Cậu ngước đầu chú ý Hoàng vậy Vinh đáp: "Mới lần đầu" Hoàng vậy Vinh phệ tiếng: "Lần đầu sao?" Cậu hiểu được để ý đến của hắn, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể hiểu được hắn vẫn nghĩ chiếc gì, tất cả mọi cân nhắc của hắn đều hiện thị rõ lên gương mặt hoàn toàn có thể dễ dàng dấn ra: "Là cậu dạy dỗ giỏi, tớ cũng hấp thu nhanh" Hoàng nỗ lực Vinh lạng lẽ một lúc sau cùng cũng đồng ý mỉm cười cợt đồng ý. Thơi gian trôi đi, hai người các cậu không nhỏ là đa số đứa bé xíu học sinh tiểu học nữa, thấm thoắt cậu nhỏ bé loi choi luôn chạy khiêu vũ ngày nào đã cao lớn hơn rất hiều, tuy rằng hắn vẫn tồn tại giữ vẻ vô tứ ham vui đó nhưng vì kề bên hắn luôn có một cậu bé xíu mang kính cận điềm tĩnh chế ngự. Bạn ngoài vốn tưởng rằng một người ít nói như cậu làm sao có thể chới với cùng 1 người luôn luôn thích sự náo nhiệt độ như Hoàng cố gắng Vinh, bạn dạng thân cậu cảm thấy suy nghĩ của fan ngoài thật thiển cận, cậu với hắn vốn dĩ rất hợp nhau bởi sao cần thiết nào chơi chung được. Lên trung học, Hoàng nuốm Vinh cao hơn nữa cậu một chiếc đầu, bởi vì hắn khôn cùng khỏe lại ưa thích thể thao vì thế trong lớp được thiết kế lớp phó văn thể, còn cậu là tổ trưởng. Thiệt ra đối với trình độ học tập tập luôn dẫn đầu toàn ngôi trường của cậu bây giờ, việc làm lớp trưởng hay lớp phó học tập tập không tồn tại gì là khó khăn nhưng cậu cảm giác mình chỉ việc làm tổ trưởng là được rồi, cậu hoàn toàn có thể để đến tổ viên làm bài tập cho cậu cùng Hoàng chũm Vinh, nhị người những cậu sẽ có không ít thời gian đi dạo hơn.
Giáo viên luôn luôn thích đa số học trò siêng ngoan, cậu học cũng rất giỏi, đừng nói là giáo viên công ty nhiệm thích hợp cậu nhưng đến ngay cả hiệu trưởng vào trường cũng rất quý cậu cho cho nên việc cậu lợi dụng chức vụ bắt những học sinh khác làm bài tập cho bạn là bài toán mà giáo viên sẽ không còn tin. Ngày hôm đó gồm một đứa nhỏ bé trai tên Tiểu Luân giận giữ đập cuốn bài bác tập toán học mang đến trước bàn học của cậu: "Tô Đồ Lang Quân, nguyên nhân cậu lại giao nhiều bài bác tập mang lại tớ như vậy?" Cậu ngước đầu quan sát Tiểu Luân, đó là một đứa bé trai mang một cặp kính cận cực kỳ dày, dáng fan thấp bé, nghỉ ngơi trong lớp cũng chính là thành phần học xuất sắc chủ chốt: "Vì đây hầu hết là hồ hết phần cậu vắt rất chắc" đái Luân không phục: "Như vậy cậu làm loại gì, rộng phân nửa bài tập được giao đều vì tớ phụ trách, tớ cũng cần có thời gian xử lý bài tập môn không giống nữa" Cậu mở sách, ngón tay hẹp dài chỉ vào 1 phần trong cuốn bài tập, đó thực ra chỉ là phần trắc nghiệm khoanh tròn, cậu chỉ lướt nhìn qua rất có thể làm được, không yêu cầu đặt bút viết nhiều: "Tớ làm phần này" tè Luân phệ tiếng: "Phần này tớ cũng có tác dụng được, tớ cùng với cậu đổi đi" Cậu lờ đờ hỏi tè Luân: "Vì sao cần đổi?" đái Luân bực bội dùng ngón tay trỏ chỉ về phía cậu:
"Vì cậu phân chia không phù hợp lý, tớ ko phục!" Hoàng cố Vinh bắt đầu từ bên phía ngoài bước vào đã nhận thức thấy cảnh này, đứa nhỏ bé kia một bộ dạng hống hách đứng trước khía cạnh của tô Đồ lang quân chỉ tay phệ giọng, sơn Đồ Lang Quân ngược lại không phản phòng chỉ ngồi ở 1 chỗ lờ đờ cùng cậu ta đối đáp. Hoàng cầm cố Vinh bắt gặp cảnh này vô cùng trướng mắt, hắn với cậu là đồng bọn cho buộc phải hắn không muốn ai nạt cậu cả. Hoàng thay Vinh bư