Kiếm Hiệp Kim Dung: Ám Khí Đáng Sợ Nhất Thiên Sơn Lục Dương Chưởng

-
Hồi (1-99)
← Hồi 71Hồi 73 →
Hot!!! Pi Network đã xác nhận lên mainnet! Đừng bỏ qua cơ hội như bitcoin!

Dù đến thiên tứ vạn chung, cuối cùng rồi vẫn cũng đành buông xuôi.

Bạn đang xem: Thiên sơn lục dương chưởng

Hơn thua thảm tranh một giờ cười, Trước sau âu cũng một đời như nhau.

***

Hư Trúc quýnh quáng, kêu lên:

- Ối chao ôi! Không chấm dứt rồi, bà ta... Bà ta...

Đồng Mỗ quát lên:

- làm gì mà hoảng hốt quá thế?

Hư Trúc thì thầm:

- Bà ta... Bà ta tìm ra rồi.

Đồng Mỗ nói:

- mặc dù y thị biết ta vào vào hoàng cung nhưng lại đâu tất cả biết ta ẩn tránh khu vực nào. Vào cung vua phòng xá có hàng trăm hàng nghìn, cứ từng gian một tra xét, mươi bữa nửa mon cũng còn không tới được vị trí đây.

Hư Trúc bấy giờ bắt đầu yên tâm, thở phào một cái nói:

- chỉ việc qua khỏi trưa mai thì đâu còn hại gì nữa.

Quả nhiên giờ của Lý Thu Thủy xa dần, sau cùng mất hẳn ko nghe gì nữa. Tuy vậy chỉ độ rộng nửa giờ đồng hồ sau, tiếng nói vo ve sầu của Lý Thu Thủy lại vào tới trong hầm băng:

- Hảo tỉ tỉ, chị gồm nhớ tiêu dao Tử sư huynh không? bây giờ nhị sư ca đã ở vào cung với đái muội, chờ chị ra bao gồm mấy chuyện cần ao ước nói mang lại đại sư tỉ hay.

Hư Trúc nói nhỏ:

- Chỉ nói láo, tiêu dao Tử tiền bối vẫn tiên du rồi, bà... Bà chớ gồm mắc hỡm.

Đồng Mỗ nói:

- Mình ngơi nghỉ trong này có la hét gì thị cũng không nghe được đâu. Nhỏ tiện nhân đó áp dụng Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp tưởng dồn được ta ra, y thị nói tới Tiêu Dao Tử chẳng qua chỉ mong làm mưa làm gió tâm thần, ta đời nào rơi vào bẫy của nó?

Thế tuy thế Lý Thu Thủy vẫn không ngừng, cứ độ một tiếng lại thấy xuất hiện, khi thì nói đến thuở đồng song học nghệ và một sư môn, khi thì nói chuyện tiêu dao Tử so với mụ ta ghi tạc yêu yêu mến đến nuốm nào, rồi lại ngoạc mồm chửi rủa, nhắc rằng tiêu diêu Tử nói lén sau sống lưng Đồng Mỗ là kẻ dâm đãng ác nghiệt nhất è cổ đời, một người lũ bà rất là ti luôn thể vô liêm sỉ.

Hư Trúc nhị tay bịt chặt tai lại, hi vọng thanh âm đó không thể nào chiếu qua bàn tay cơ mà vào nhưng ko có gì làm được. Hỏng Trúc nghe mà tâm thần phiền não lạ thường, kêu lên:

- Toàn là cha láo! Toàn là tầm bậy! Ta ko tin.

Y lại xé áo nhét vào trong tai. Đồng Mỗ lạnh nhạt nói:

- Thanh âm kia không phòng được đâu. Bé tiện nhân dùng nội lực cao thâm để truyền đi, bản thân ở bên dưới sâu ba tầng hầm băng, vậy mà nó vẫn qua được, lấy vải bịt tai thì có nhằm nhò gì? Ngươi buộc phải bình chổ chính giữa tĩnh khí, nghe mà không thấy, coi số đông lời đứa khốn kiếp kia như chó sủa, lừa kêu vậy thôi.

Hư Trúc đáp:

- Vâng!

Thế nhưng nói về định lực "thị nhi bất kiến, thính nhi bất văn" thì lao động phái Tiêu Dao yếu xa thiền công của thiếu Lâm, mà lao động Thiếu Lâm của hư Trúc mất cả rồi, những lời của Lý Thu Thủy quan yếu nghe cơ mà không thấy, nghe bà ta đề cập toàn các chuyện cường bạo của Đồng Mỗ, không khỏi chào bán tín buôn bán nghi, đo đắn thực hư rứa nào.

Một hồi sau, y đùng một cái nghĩ ra một vấn đề vội hỏi:

- giờ khắc luyện công của tiền bối sắp đến nơi rồi. Đây là kỳ luyện công cuối cùng để công đức viên mãn, trái là cực kỳ trọng đại, ví như như nghe phần lớn lời này liệu tất cả phân trung tâm hay chăng?

Đồng Mỗ gượng gạo gạo cười:

- Đến bây giờ ngươi mới biết sao? con tiện nhân tính đúng thời khắc, biết thần công ta trường hợp như thành thì y thị không phải là kẻ địch cho nên rất là quấy rối.

Hư Trúc nói:

- núm thì tạm thời hoãn lại không luyện nữa dành được không? Trong hoàn cảnh ngoại ma làm cho ưu loạn vai trung phong thần, có luyện công âu cũng chỉ... Cũng chỉ thêm hung hiểm.

Đồng Mỗ đáp:

- Ngươi thà chết cũng không chịu đựng giúp ta ứng phó với con tiện nhân này, sao lại cân nhắc an nguy của ta như vậy?

Hư Trúc tưng hửng nói:

- Vãn bối không muốn giúp tiền bối hại tín đồ khác, nhưng lại cũng chẳng hy vọng ai gia hại tiền bối.

Đồng Mỗ nói:

- Ngươi chổ chính giữa địa giỏi lắm. Việc này ta đã suy đi tính lại nhiều lần lắm rồi. Nhỏ tiện nhân một phương diện thì cần sử dụng Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp để làm loạn tâm thần ta, một mặt sai tín đồ xua chó săn đi tìm kiếm tung tích, tư bề hoàng cung ắt đã bố trí như tường đồng vách sắt. Chạy thì chạy ko được, nhưng trốn thêm tương khắc nào thì nguy khốn khắc nấy. Ôi, cũng may bản thân vào sâu vào hiểm địa, cho ngay tận nơi y thị, nếu như không chắc nhì tháng trước nó đã tìm kiếm được ta rồi, lúc đó ta công lực yếu cỏi, không một chút công sức chống cự lại, chỉ vừa nghe yêu cầu Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp của thị là sẽ trồi đầu lên, khoanh tay chịu trói. Thằng bé ngốc nghếch ơi, mang đến giờ ngọ rồi, mỗ mỗ nên luyện công thôi.

Nói xong xuôi bà ta cắn cổ một nhỏ bạch hạc, hút tiết rồi ngồi xuống xếp bằng luyện công. Hỏng Trúc nghe thấy tiếng Lý Thu Thủy càng lúc càng thê thảm, ắt hẳn mụ ta tính toán đúng lúc, tiếng ngọ lúc này là phút sinh tử tồn vong của hai sư tỉ sư muội. Đột nhiên, tiếng nói của Lý Thu Thủy trở nên cực kỳ ôn nhu:

- Hảo sư ca, nam nhi ôm chặt thiếp đi! Ứ hự, ự... ự... ôm chặt nữa đi. đấng mày râu hôn em,... Hôn ở đây này.

Hư Trúc ngỡ ngàng, suy nghĩ bụng: "Sao bà ta lại giở giọng ăn nói chũm này?" Chỉ nghe Đồng Mỗ hừ lên một tiếng, chửi:

- Đồ đĩ thõa.

Hư Trúc hoảng hốt, biết rằng từ bây giờ là dịp Đồng Mỗ luyện công khẩn yếu quan liêu đầu, đùng một cái phân trung khu chửi rủa ắt là cực kì hung hiểm, sơ xẩy một ít là bị tẩu hỏa nhập ma, tởm mạch body toàn thân đứt đoạn. Mặc dù vậy giọng điệu êm ả của Lý Thu Thủy liên tiếp truyền vào, toàn là đông đảo chuyện thuộc Tiêu Dao Tử hai người ân ái hoan lạc. Hư Trúc nhịn ko nổi cũng nhớ đến tình cảnh bản thân cùng cô nàng kia gần cận mấy hôm trước, dục niệm dưng tràn, huyết huyết bừng bừng, tín đồ như lên cơn sốt.

Y nghe thấy Đồng Mỗ giờ thở càng lúc càng nặng nề, thông báo chửi:

- Đồ điếm đàng, sư đệ trước ni có bao giờ thực lòng thương yêu ngươi đâu, ngươi giở trò vô liêm sỉ dỗ dành sư đệ, thật máy mặt mo.

Hư Trúc ghê hãi kêu lên:

- chi phí bối, bà ta... Bà ta nỗ lực ý trêu gan để dụ chi phí bối, chớ có xem là thật.

Đồng Mỗ lại chửi tiếp:

- nhỏ đĩ mặt dầy kia, trường hợp như sư đệ quả thật yêu ngươi, sao cho đến lúc lâm tử lại lật đật lên trên mặt núi Phiêu Miểu giao mang lại ta thất bảo chỉ hoàn? Y còn với lên một bức tranh thiết yếu tay y vẽ năm ta mười tám đến ta xem, nói rộng sáu chục năm nay, chỉ bao gồm bức tranh này mau chóng khuya bầu bạn, một cách không rời. Xí, ngươi nghe thế gồm lộn ruột...

Bà ta thao thao bất tuyệt nói ra, mang đến Hư Trúc cũng há hốc mồm. Sao bà ta lại nói toàn đầy đủ chuyện bịa đặt? có lẽ nào Đồng Mỗ bị tẩu hỏa nhập ma rồi yêu cầu thần trí không còn tỉnh táo khuyết nữa?

Đột nhiên nghe bình một tiếng, cửa mập của băng khố vẫn mở tung, rồi tất cả tiếng mở cửa trong, tạm dừng hoạt động lớn, đóng cửa trong. Chỉ nghe Lý Thu Thủy hốt hoảng:

- Ngươi nói láo, ngươi nói láo! Sư ca... Sư ca chỉ... Chỉ yêu bản thân ta thôi. Nhất thiết y không khi nào vẽ ngươi, chiếc thứ lùn tịt như ngươi dễ thường y thèm yêu. Ngươi chỉ bá xàm bá láp, ba hoa bịp người...

Chỉ nghe bình bình bình tiếp tục hàng chục giờ liền, chẳng khác gì giờ sấm rền từ trên tầng trước tiên truyền xuống. Hư Trúc sững sờ, nghe giờ Đồng Mỗ cười ha hả kêu lên:

- nhỏ đĩ kia, ngươi tưởng sư đệ chỉ yêu một mình ngươi sao? Ngươi có nghĩ cho nát đầu cũng ko ra. Ta tuy lùn thật, đúng đó, làm sao sánh được với bé người xinh xắn yểu điệu như ngươi, mặc dù vậy sư đệ cũng biết quá rồi. Cả đời ngươi chỉ say đắm mồi chài trai tơ anh tuấn tiêu sái, sư đệ nói là, ta đến già cũng vẫn còn là gái tân, thủy chung với y cả đời ko đổi. Ngươi tự bản thân đếm test xem xưa ni ngươi bao gồm bao các tình nhân...

Tiếng nói đó đương nhiên từ tầng trên thuộc của hầm băng vọng xuống, bà ta tự hầm thứ bố phi thân lên trên đó hồi nào, hỏng Trúc hoàn toàn không tuyệt biết. Lại nghe tiếng Đồng Mỗ cười:

- chị em mình mấy chục năm không gặp, sao ko dỡn hớt với nhau một phen. Cửa chủ yếu của hầm băng đã đóng rồi, khỏi hại ai vào đây quấy rầy. Ha ha, ngươi là vật dụng chó cậy gần nhà, có xuất sắc thì cứ gọi tín đồ đến tiếp tay. Ngươi vần mấy khối băng ra đi! Ngươi dùng công huân truyền âm ra bên ngoài đi!

Chỉ trong một thoáng trong đầu hỏng Trúc luân phiên chuyển bao nhiêu ý nghĩ: "Đồng Mỗ khích cho Lý Thu Thủy giận lên, dụ đến bà ta tiến vào đun lâu cho mềm đá rồi mau chóng ném các tảng băng, đóng chặt cửa lại, quyết ý bên nhau một phen sinh sống mái. Làm như thế, Lý Thu Thủy dù ở vào hoàng cung Tây Hạ gồm bao nhiêu quyền năng chăng nữa, cũng ko có gì gọi bạn vào giúp mình được. Thế nhưng sao bà ta lại chẳng thể đẩy mấy khối băng ra? Sao không có tác dụng như Đồng Mỗ nói, truyền âm ra kêu tín đồ đến tiến công vào? coi chừng dù vần mấy khối băng xuất xắc truyền âm, thì cũng phân trọng điểm sử lực, Đồng Mỗ đang đứng rình ở mặt cạnh, ắt đã thừa cơ tấn công chí mạng. Tuyệt là Lý Thu Thủy tính tình kiêu ngạo, không thích phải dựa vào sức người ngoài, muốn chính tay mình giao dịch tình địch?"

Hư Trúc lại nghĩ: "Hôm trước Đồng Mỗ khi đã luyện công, không nói năng, ko cử động, đối với ngoại giới toàn vô tri giác, hôm nay nhịn không nổi lại buông lời tranh cãi xung đột với Lý Thu Thủy, thần công vẫn còn một ngày nữa mới xong, há chẳng đắp đồi giả núi, giục xác dậy non giỏi sao? lừng chừng trận đấu bây giờ ai chiến thắng ai bại, ví như như Đồng Mỗ đắc thắng đo đắn có chạy ra khỏi hoàng cung rồi sau này luyện thêm xuất xắc không?"

Bỗng nghe từ bỏ tầng trên giờ đồng hồ ầm ầm, bình thường vang lên ko ngớt, phân biệt Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy hai tín đồ đang ném băng tiến công nhau. Lỗi Trúc với Đồng Mỗ sống thông thường với nhau ba tháng trời, tuy lão bà bà hỉ nộ bất thường, chỉ tuân theo ý mình, khiến cho y chịu lần khần bao nhiêu cay đắng, nhưng lại sớm chiều tất cả nhau, không ngoài nảy tình thân cận, lo ngại bà ta trúng đề xuất độc thủ của Lý Thu Thủy bèn chạy lên tầng sản phẩm công nghệ hai.

Y lên tới mức tầng trang bị hai rồi, nghe Lý Thu Thủy quát tháo hỏi:

- Ai đó?

Tiếng bình bành ngay tức khắc ngưng lại. Lỗi Trúc nín thở, không dám trả lời. Đồng Mỗ nói:

- Đó là kẻ giàu có lãng tử đệ duy nhất Trung Nguyên, nước ngoài hiệu được tín đồ ta hotline là Phấn Diện phu quân Võ Phan An, ngươi gồm muốn gặp không?

Hư Trúc nghĩ thầm: "Ta khía cạnh mũi xấu xí nặng nề coi, làm cái gi có loại ngoại hiệu Phấn Diện trượng phu Võ Phan An hồi nào? Hừ, lão chi phí bối đem ta ra làm trò cười cợt đây mà."

Lại nghe Lý Thu Thủy nói:

- Chỉ nói bá xàm, ta là bà lão mấy chục tuổi rồi, còn ham mê gì bạn trẻ trai trẻ con nữa? vật gì mà Phấn Diện lang quân Võ Phan An, chắc hẳn là chú tiểu xấu như ma cõng ngươi chạy đông chạy tây chứ ai nữa?

Bà ta cao giọng gọi:

- đái hòa thượng, cần ngươi đó không?

Hư Trúc tim đập thình thình, lần chần phải trả lời sao cho phải. Đồng Mỗ gọi:

- Mộng Lang, ngươi liệu có phải là chú tiểu tuyệt không? Ha ha! Mộng Lang, bạn ta lại bảo một tuổi teen tuấn tú như ngươi là hòa thượng, thật tức cười mong mỏi chết.

Hai giờ đồng hồ Mộng Lang lọt vào tai khiến Hư Trúc phương diện đỏ tía tai, trinh nữ đến không còn đất nào mà lại dung thân, vào bụng kêu thầm: "Chết rồi! bị tiêu diệt rồi! mọi gì cô nương đó nói cùng với ta hồ hết bị Đồng Mỗ nghe thấy cả, rất nhiều câu như thế ai lại để cho tất cả những người ngoài biết bao giờ! Ôi chao, chắc là những gì ta nói cùng với cô nương đó, e rằng... Hẳn là... Hoặc giả... Cũng đã bị Đồng Mỗ nghe rồi, thế... Thế..."

Chỉ nghe Đồng Mỗ nói tiếp:

- Mộng Lang, ngươi mau trả lời ta, ngươi liệu có phải là tiểu hòa thượng không?

Hư Trúc nói lí nhí:

- ko phải!

Câu trả lời của y mặc dù rất nhỏ nhưng cả Đồng Mỗ lẫn Lý Thu Thủy rất nhiều nghe thiệt rõ ràng. Đồng Mỗ cười khanh khách hàng nói:

- Mộng Lang, ngươi chớ có bồn chồn, chẳng bao thọ ngươi sẽ gặp gỡ được Mộng Cô. Người đó tương bốn ngươi mong mỏi phát điên, mấy bây giờ không nạp năng lượng không uống gì cả, ngồi và đứng không yên, chỉ nhớ mang lại ngươi thôi. Ngươi nói thực mang đến ta nghe, ngươi gồm nhớ cô nữ không nào?

Hư Trúc đối với cô nàng kia ham mê tình mê mẩn, vào mấy ngày qua tuy dụng tâm học cách phun và giải sống chết Phù nhưng mỗi lúc nhớ đến con gái thì hồn mai lên mây, bất chợt nghe Đồng Mỗ hỏi, buột miệng đáp:

- nhớ chứ!

Lý Thu Thủy lẩm bẩm:

- Mộng Lang, Mộng Lang! hoá ra ngươi là 1 chàng trai đa tình thật! Ngươi lại đây, để ta xem kẻ giàu có lãng tử số một của võ lâm Trung Nguyên ngoài mặt thế nào?

Lý Thu Thủy tuy so cùng với Đồng Mỗ với Tiêu Dao Tử tuổi gồm kém hơn nhưng cũng đã là một trong những bà lão bảy tám chục rồi, nhưng lời nói thốt ra hết sức êm ả tình tứ, lỗi Trúc nghe mà không khỏi rượu cồn lòng, tưởng chừng trong chớp mắt mình quả đã biến thành Trung Nguyên võ lâm đệ nhất phong phú lãng tử, nhưng đột nhiên nghĩ ra: "Ta chỉ là một chú đái xấu xí, làm gì có chuyện giàu có lãng tử, chẳng khiến cho người ta cười chết đi được tuyệt sao?"

Y nhanh chóng nghĩ ra: "Kẻ đại địch của Đồng Mỗ ở ngay trước mặt, đâu ai còn ngày giờ nào mà châm chọc cuộc tình của ta để mua vui? bên phía trong hẳn gồm thâm ý. A! đúng rồi! Hôm xưa tiêu dao Tử tiền bối ý muốn ta thừa kế chức chưởng trường phái Tiêu Dao, vẫn cứ chép miệng tiếc rằng khía cạnh mũi ta cực nhọc coi, trong tương lai Tô Tinh Hà tiền bối cũng đều có nói, muốn khắc chế và kìm hãm Đinh Xuân Thu thì phải đi tìm cho được một tuổi teen tuấn tú, ngộ tính rất cao, lúc ấy ta không hiểu nhiều ra sao, hiện nay nhớ lại, hẳn là đề xuất có liên hệ gì cùng với bà Lý Thu Thủy này. Tiêu diêu Tử chi phí bối dặn ta đi tìm kiếm một người để chỉ điểm võ nghệ, hợp lý là đi tìm bà ta? đánh Tinh Hà tiền bối cũng nói, bạn này chỉ yêu thích những thanh niên đẹp đẽ."

Còn vẫn suy nghĩ, đùng một phát ánh lửa bùng lên, tầng trước tiên sáng bừng kế kia tiếng vù vù liên hồi. Hư Trúc tiến tới bậc đá, quan sát lên, thấy một bóng trắng với một nhẵn xám luân phiên tròn, hai bóng bạn khi tụ lại, khi phân chia ra, vạc ra những tiếng lịch bịch ròn như pháo nổ, rõ ràng Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy vẫn đấu cùng nhau kịch liệt.

Trên hồ hết khối băng gồm cắm một ngọn đuốc, tỏa ra một ánh sáng vàng vọt. Hư Trúc thấy hai người thân trong gia đình thủ cực nhanh, quả thực chẳng sao ngờ nổi, chẳng còn giúp sao minh bạch được đâu là Đồng Mỗ, đâu là Lý Thu Thủy?

Ngọn đuốc cháy thật nhanh, chỉ khoảnh khắc đã tới tận gốc, rồi chỉ nghe sèo một tiếng, trong hầm trở cần tối đen nhưng vẫn nghe thấy tiếng chưởng phong vù vù. Lỗi Trúc trong thâm tâm bồn chồn: "Đồng Mỗ đứt mất một chân, đấu lâu xem ra bất lợi, làm thế nào mình góp bà ta được một tay đây? có điều Đồng Mỗ chổ chính giữa tính dữ dằn, âm mưu độc địa, một khi thắng nuốm thể nào cũng giết sư muội, rứa thì lỗi mất. Huống bỏ ra hai tín đồ võ công cao cường như thế, làm thế nào mình chen vào mang đến được?"

Chỉ nghe bịch một giờ đồng hồ lớn, Đồng Mỗ kêu rú lên một giờ dài, ngoài ra đã bị thương. Lý Thu Thủy cười cợt khanh khách nói:

- Sư tỉ, chiêu kia của tiểu muội ra sao? Xin sư tỉ chỉ điểm.

Đột nhiên y thị giận dữ quát hỏi:

- Định chạy đâu?

Hư Trúc tự dưng thấy một làn gió hắt tới rồi giờ đồng hồ Đồng Mỗ nói mặt tai:

- Đệ nhị pháp môn! Xuất chưởng!

Hư Trúc còn chưa biết đến đầu đuôi, đã định hỏi lại: "Cái gì?" thì sẽ thấy gió lạnh thốc vào mặt, một luồng nội khí vô thuộc lợi hại tấn công tới, không còn kịp suy xét gì nữa, lập tức sử dụng cách phá tử sinh Phù sản phẩm công nghệ hai Đồng Mỗ truyền đến đánh ra, trong trời tối hai chưởng va nhau, lỗi Trúc chấn rượu cồn mãnh liệt, khí máu nhộn nhạo, tưởng chừng như không chịu đựng nổi, nóng vội dùng thủ pháp thứ bảy giải phóng ngay.

Lý Thu Thủy kêu lên một tiếng ghê ngạc, quát lác lớn:

- Ngươi là ai? Sao lại biết thực hiện Thiên sơn Lục Dương Chưởng? Ai dạy cho ngươi?

Hư Trúc lạ thường hỏi lại:

- mẫu gì và lại Thiên đánh Lục Dương Chưởng?

Lý Thu Thủy đáp:

- Ngươi còn không sở hữu và nhận nữa ư? Chiêu thứ hai Dương Xuân Bạch Tuyết và chiêu sản phẩm bảy Dương quan liêu Tam Điệp là bí quyết không truyền ra phía bên ngoài của bạn dạng môn, ngươi học được ở chỗ nào thế?

Hư Trúc ngẩn ngơ nói lại:

- Dương Xuân Bạch Tuyết? Dương quan liêu Tam Điệp ư?

Y trong tâm địa hoang mang, nửa gọi nửa không, mang máng đoán được dụng tâm của Đồng Mỗ. Đồng Mỗ đứng sau sống lưng y, cười cợt khẩy nói:

- Vị Mộng Lang đây, đã mang danh hiệu con người phú quý lãng tử đệ tuyệt nhất Trung Nguyên, dĩ nhiên cầm kỳ thư họa, y bốc tinh tướng, uống rượu dìm thơ, đánh lệnh giải đố, những ngón nghề ăn chơi môn như thế nào chẳng giỏi, môn làm sao chẳng thông? có thế mới xứng ý tiêu diêu Tử, được y thu có tác dụng đệ tử quan tiền môn không nên đi trừ Đinh Xuân Thu thanh lý môn hộ chứ?

Lý Thu Thủy cao giọng hỏi:

- Mộng Lang, những điều ấy đúng giỏi sai?

Hư Trúc thấy cả hai fan đều hotline mình là Mộng Lang, không ngoài đỏ khía cạnh tía tai, lời Đồng Mỗ nửa phần bên trên thì là bịa chuyện nhưng nửa sau lại đúng sự thật, do đó nếu trả lời là đúng cũng không được, mà vấn đáp là sai cũng không xong. Mấy mẹo nhỏ đó do thiết yếu Đồng Mỗ truyền thụ nhằm tiêu giải sinh tử Phù, gắng mà sao Lý Thu Thủy lại gọi là Thiên đánh Lục Dương Chưởng? Đồng Mỗ ước ao mình học Thiên tô Lục Dương Chưởng để cần sử dụng đối phó cùng với sư muội của bà ta, ta đã kiên quyết không học, dễ thường mấy mẹo nhỏ này đó là Thiên sơn Lục Dương Chưởng tuyệt sao?

Lý Thu Thủy lại nóng bức hỏi:

- Cô cô hỏi ngươi, sao không trả lời?

Vừa nói vừa vung tay chộp vào vai y. Hỏng Trúc và Đồng Mỗ sách giải chiêu số rất là thuần thục, lại chỉ toàn trong tối tối, nghe gió biện hình, tùy cơ ứng đổi thay vừa cảm xúc ngón tay Lý Thu Thủy va vào vai mình, nhanh chóng hạ vai nghiêng người, lật chưởng lại đè vào sống lưng bàn tay bà ta. Lý Thu Thủy mau lẹ rụt tay về, khen ngợi:

- xuất sắc lắm! Chiêu Dương Ca Thiên Câu nội lực đã hồn hậu mà sử dụng lại nhuần nhuyễn. Tiêu diêu Tử sư ca đem công huân cả đời truyền mang đến ngươi, gồm phải không?

Hư Trúc ấp úng:

- Lão... Lão nhân... Nhân gia... đem toàn bộ công lực truyền mang đến vãn bối.

Y chỉ nói tiêu dao Tử rước công lực truyền cho bạn chứ không nói công phu, nhì chữ công lực và công tích tuy không nên nhau một chữ mà lại hàm nghĩa khác biệt một trời một vực. Mặc dù thế Lý Thu Thủy trong những khi tâm tình khích động, đâu có để ý đến chỗ không nên biệt, lại hỏi tiếp:

- Sư huynh ta thu ngươi làm đệ tử, sao ngươi không gọi ta là sư thúc?

Hư Trúc tức tốc khuyên:

- Sư bá, sư thúc nhì vị phần đa là fan nhà cả, sao lại để ân oán hờn nhiều năm không giải, tuyệt nhất định bắt buộc tranh chiến hạ đến cùng làm gì? bài toán cũ thôi hai bên bỏ hết đi là xong.

Lý Thu Thủy nói:

- Mộng Lang, ngươi còn trẻ, chần chừ lão tặc bà dụng trọng điểm hiểm ác, ngươi đứng ra một bên...

Bà ta nói chưa hoàn thành câu, đùng một phát "a" lên một tiếng, hóa ra đã trở nên Đồng Mỗ đứng sau sườn lưng Hư Trúc bất thình lình tấn công lén, đánh cho một chưởng. Chưởng đó vô thanh vô tức, sử dụng toàn kình lực âm nhu, hai bạn lại đứng ngay sát nhau, đến khi Lý Thu Thủy vạc giác, toan bề chống trả thì chưởng của Đồng Mỗ đang đánh tới ngực, nôn nóng nhảy vọt trong tương lai nhưng vẫn lờ đờ mất một bước, chỉ thấy ngộp thở, gớm mạch đã trở nên thương rồi. Đồng Mỗ mỉm cười nói:

- Này sư muội! Chiêu kia của tỉ tỉ ra sao? muốn sư muội chỉ điểm.

Xem thêm:

Lý Thu Thủy vội vận nội lực điều tức, không dám buông lời trả đũa. Đồng Mỗ tấn công trộm thành công, không dường nhịn gì nữa, một chân nhảy lò cò, xông thẳng vào, chưởng vù vù tấn công ra. Lỗi Trúc kêu lên:

- tiền bối! Khoan chớ hạ độc thủ.

Y ngay tức thì dùng thủ pháp Đồng Mỗ truyền dạy, chặn lại ba chưởng của bà ta tấn công vào Lý Thu Thủy. Đồng Mỗ nổi cơn lôi đình chửi lớn:

- tiểu tặc, ngươi dùng công sức gì đối phó với ta thế?

Thì ra tuy hư Trúc khước từ không học Thiên sơn Lục Dương Chưởng mà lại Đồng Mỗ biết rằng ngày đại nạn tới, trong cơn nguy cấp gồm thêm một tay giúp mình, nên những lúc dạy y giải trừ tử sinh Phù, đã đương nhiên cả công phu Lục Dương Chưởng, rồi cho đến lúc cùng y sách giải, lại rước những thay đổi tinh vi, hồ hết pháp môn xảo diệu giốc túi truyền hết mang lại y. Ngờ đâu đến khi mình vừa thắng thế, hỏng Trúc lại làm phản lại bà ta cơ mà đứng ra trợ giúp Lý Thu Thủy? hư Trúc đáp:

- tiền bối! Vãn bối xin bà nghĩ mang lại tình đồng môn mà thủ hạ lưu lại tình.

Đồng Mỗ tức giận quát lên:

- cun cút ra mau! cun cút ra mau!

Lý Thu Thủy được hỏng Trúc tiếp tay nên tránh khỏi những cụ công lập cập của Đồng Mỗ, nội tức điều hòa quay lại nói:

- Mộng Lang, ta ko có gì đâu, ngươi cứ việc tránh ra.

Tả chưởng tiến công ra, hữu chưởng đi theo, sức của bên trái liền đi vòng qua tín đồ Hư Trúc, tấn công Đồng Mỗ. Đồng Mỗ trong bụng ghê hãi thầm: "Con nhân thể nhân này đã luyện thành Bạch Hồng Chưởng Lực,(37.1) mong mỏi thẳng mong muốn cong gì cũng được, quả ghê gớm thật." Nghĩ thay bèn giơ tay chống đỡ.

Chỉ thấy hai fan đấu với nhau một hồi lâu, kình phong phả vào mặt sắc đẹp như dao, hư Trúc chịu đựng không nổi, đã định lui về bậc thang của tầng máy nhất, thiết bị hai, tự dưng nghe bịch một tiếng, rồi nghe Đồng Mỗ buồn bã kêu lên, hóa ra đã biết thành Lý Thu Thủy đánh bật vào phần nhiều tảng băng. Hư Trúc vội kêu:

- giới hạn lại! giới hạn lại!

Y xông tới tiếp tục đánh ra hai chiêu Lục Dương Chưởng, giải phóng đòn tiến công của Lý Thu Thủy. Đồng Mỗ thuận vắt nhảy hạ thấp sau, chưa tại vị đã rú lên một tiếng, từ trên bậc đá lăn lộc cộc xuống, mang lại mãi tận duy trì tầng sản phẩm công nghệ hai cùng tầng thứ bố mới chấm dứt lại.

Hư Trúc tởm hãi gọi:

- chi phí bối, chi phí bối! Bà có sao không?

Y nhanh nhảu chạy xuống, mò mò đỡ Đồng Mỗ lên. Chỉ thấy nhì bàn tay lạnh ngắt, thăm hơi thở thì không hề hô hấp nữa. Hỏng Trúc vừa khiếp hoàng, vừa yêu đương tâm, kêu lên:

- Sư thúc, bà... Bà... Bà đánh chết sư bá rồi, quả là độc ác.

Y nhịn không nổi khóc òa lên. Lý Thu Thủy nói:

- Mụ ta xảo quyệt lắm. Một chưởng đó chưa có thể y đã bị tiêu diệt đâu.

Hư Trúc vừa khóc vừa đáp:

- còn điều gì mà chưa chết? Bà ta không còn thở nữa, chi phí bối... Sư bá ơi, vãn bối đang bảo sư bá không nên ghi hận ghi nhớ thù làm cho gì...

Lý Thu Thủy lại đem trong quấn ra một ngọn đuốc nhỏ, đốt lên thấy trên gần như bậc đá có dấu hiệu rục rịch những giọt tiết tươi, khóe môi, bên trên ngực Đồng Mỗ cũng đầy phần nhiều máu là máu. Người tu luyện bát Hoang Lục vừa lòng Duy bổ Độc Tôn Công, ngày nào cũng phải uống ngày tiết tươi, ví như như nghịch khí đoạn mạch thổ huyết thì chỉ cần một nửa chén bé dại lập tức khí giỏi thân vong vậy mà trên mọi bậc thang huyết đổ ra buộc phải đến mấy bát lớn. Lý Thu Thủy biết tín đồ sư tỉ nhưng mình ghét bỏ mấy chục năm qua hiện nay đã qua đời, vào lòng rất là sung sướng nhưng mà cũng lại cảm xúc tịch mịch thê lương.

Một hồi sau bà ta mới cầm ngọn đuốc chậm trễ bước xuống phần lớn bậc đá, đau đớn nói:

- Tỉ tỉ, chị tắt hơi rồi sao? Sao em chưa thấy im lòng chút nào.

Đi tới còn giải pháp Đồng Mỗ chừng năm thước, dòng đóm bập bùng lèo tèo tỏa ra một ánh nắng vàng vọt, chiếu lên khuôn khía cạnh nhăn nheo, đều nếp gấp quanh miệng đầy máu, trông thật khiếp rợn. Lý Thu Thủy nói khẽ:

- Sư tỉ, cả đời em đã chịu bao nhiêu đày đọa dưới tay chị rồi, tỉ tỉ tất cả giả chết tiểu muội cũng không mắc bả đâu.

Tay trái vung ra, phóng chưởng đánh vào ngực Đồng Mỗ, lách giải pháp mấy tiếng, loại xác Đồng Mỗ gân cốt cũng gãy lìa. Hỏng Trúc tức quá, quát tháo lên:

- Sư bá sẽ chết về phần mình sư thúc rồi, sao còn nỡ làm sao hại đến hơn cả di thể người ta?

Y vừa thấy Lý Thu Thủy toan tiến công ra chưởng thứ hai, mau lẹ vung tay ra đỡ. Lý Thu Thủy liếc chú ý y, thấy fan được điện thoại tư vấn là "Trung Nguyên võ lâm đệ nhất phong phú lãng tử" tê mắt to lớn mũi lớn, tai vểnh mồm rộng, trán dồ mi đậm, tướng mạo mạo khôn cùng cục súc, có một chút nào anh tuấn tiêu trặc đâu? Bà ta vào cơn sững sờ nhận ra ngay đây đó là chú tiểu ngày hôm trước cõng Đồng Mỗ trên núi tuyết, mau chóng vung tay chộp ngay vào đầu vai hỏng Trúc. Lỗi Trúc nghiêng qua nói:

- Tôi không đấu với bà, chỉ khuyên nhủ bà đừng chạm đến di thể của sư bá.

Lý Thu Thủy liên tục đánh ra bốn chiêu, lỗi Trúc luyện Thiên sơn Lục Dương Chưởng đã thuần thục lắm rồi đề nghị đều né được, trong những khi chống đỡ lại còn ẩn dấu vậy công cực kì hồn hậu. Lý Thu Thủy đột nhiên thất thanh kêu lên:

- Ý, sau sườn lưng ngươi là ai thế?

Hư Trúc chưa từng có kinh nghiệm lâm địch, tởm hãi quay đầu lại nhìn, bỗng thấy ngực đau nhói thì ra đã biết thành Lý Thu Thủy điểm trúng huyệt đạo, tiếp theo hai vai, nhị đùi cũng trở thành điểm theo, body toàn thân tê ngu mềm nhũn, sụm xuống sát bên Đồng Mỗ. Y vừa hoảng loạn vừa giận dữ kêu lên:

- Bà là trưởng bối, sao lại gian trá tấn công lừa bạn ta.

Lý Thu Thủy mỉm cười khanh khách nói:

- Binh bất yếm trá, bây giờ dạy đến tiểu tử một bài xích học.

Bà ta giơ tay chỉ vào hỏng Trúc, cười ngặt nghẽo:

- Ngươi... Ngươi... Mẫu thứ chú tè xấu như ma cầm kia, sao dám trường đoản cú xưng là đệ nhất phong phú lãng tử Trung Nguyên...

Đột nhiên nghe bịch một tiếng lớn, Lý Thu Thủy rú lên một tiếng dài, huyệt Chí Dương sau sống lưng đã trúng đề nghị trọng thủ, đó là do Đồng Mỗ đánh. Đồng Mỗ lại tấn công tiếp quyền phía trái ra, trúng ngay thị xã Đãn Trung trên ngực. Một chưởng một quyền đó đều ra hết sức, Lý Thu Thủy ko nói gì giơ tay đỡ gạt hay nghiêng qua tránh, đến mức vận khí đảm bảo an toàn yếu huyệt cũng không kịp yêu cầu bị đánh tung đi, rơi bịch trên phần nhiều bậc đá, dòng đóm vào tay cũng tuột ra cất cánh mất.

Đồng Mỗ hờm sẵn từ nãy giờ buộc phải quyền đó tiến công ra cực kì mạnh mẽ khiến cho cây đuốc từ tầng hầm thứ tía bay qua tầng hầm dưới đất thứ hai lên tới tận tầng thứ nhất mới rơi xuống. Trong phút giây cả tầng hầm dưới đất thứ bố lại tối black như mực tuy vậy vẫn nghe giờ Đồng Mỗ thờ ơ cười ha hả không ngớt. Lỗi Trúc vừa kinh hãi vừa sung sướng kêu lên:

- Tiến bối, hóa ra bà không chết? Hay... Hay quá!

Thì ra Đồng Mỗ còn nhát một ngày yêu cầu không luyện được thần công, lại thêm trên đỉnh tuyết phong bị Lý Thu Thủy chặt đứt một chân, công lực bị yêu đương tổn khôn cùng lớn, lần này quyết một phen sống mái, đấu cho hơn nhì trăm chiêu, biết rằng từ bây giờ mình chẳng thể nào thắng nổi nên khi trúng một chưởng của Lý Thu Thủy thì thế hơn kém sẽ rõ ràng, lại thêm hư Trúc không chịu đựng ra tay tương trợ, tuy tất cả ngăn cản quán triệt Lý Thu Thủy thừa chiến thắng đuổi theo cơ mà cũng để cho ngụy kế của bản thân không thể nào tiến hành được, biết rằng nếu đấu tiếp thì thể nào thì cũng thảm bại, bèn nghiến răng chịu một chưởng vờ vịt tắt thở. Còn như bên trên bậc đá và ngực lẫn khóe miệng bám đầy ngày tiết tươi, chẳng qua bà ta dự bị sẵn huyết hươu rồi, cốt để dụ đối phương vào tròng.

Ngờ đâu Lý Thu Thủy cực kỳ cơ cảnh, tuy vẫn thấy ví dụ bà ta bị tiêu diệt rồi mà lại vẫn đánh thêm một chưởng vào ngực. Đồng Mỗ đành đâm lao theo lao, lại phải nỗ lực chịu đựng, nếu như không tồn tại Hư Trúc thánh thiện đứng bên ngăn trở, ắt là Lý Thu Thủy sẽ liên tiếp đánh ra đến tan nát cái "thi thể" của bà ta, thời điểm đó có tài thánh cũng đành chịu.

Còn Lý Thu Thủy thấy mặt thật của chàng trai có mỹ danh kẻ phong phú lãng tử độc nhất vô nhị Trung Nguyên rồi, không khỏi thất vọng, lại thêm tức cười, sơ ý không đề phòng, tuy biết Đồng Mỗ giảo hoạt nhưng lại đâu tất cả ngờ bà ta lại bền chí đến thế.

Trước ngực sau sườn lưng Lý Thu Thủy hồ hết bị trọng thương, nội lực không còn khống chế được nữa, chẳng khác gì hồng thủy dưng tràn, ao ước phá vỡ lẽ bờ đê nhưng ra. Nội khí phái Tiêu Dao vốn là công phu hạng nhất trong thiên hạ, mặc dù thế nếu không hề kiềm chế được nữa thì thay do phát tiết ra ngoài lại chạy tán loạn khắp toàn thân, xung đột nhiên lẫn nhau, dòng cảnh tán công đó gian khổ không ngữ điệu nào tả nổi. Chỉ vào khoảnh khắc, bà ta thấy body nơi các huyệt đạo hầu hết ngứa ngáy, biết mến thế của bản thân không bí quyết gì trị được, tởm hoàng kêu lên:

- Mộng Lang, giả dụ ngươi bao gồm lòng xuất sắc thì mau dùng sức đánh mạnh một chưởng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu ta.

(hep.edu.vn) – phong cách lãng mạn cơ mà lại sở hữu võ công thượng thừa với vô cùng trở thành ảo, đồ đệ của trường phái này chỉ việc học một trong những phần võ công của bổn môn cũng có thể xưng bá một phương tới cả Thiếu Lâm còn nên khiếp sợ.Bạn vẫn xem: Thiên tô lục dương chưởng

Bước ra từ tè thuyết kinh điển của Kim Dung, tiêu diêu phái vẫn thực sự trở thành lịch sử một thời chốn giang hồ. Có thể nói, tiêu diêu phái mở ra đậm nét độc nhất vô nhị trong các tập phim chuyển thể từ tiểu thuyết Thiên Long chén Bộ. Có ấn tượng ấn đậm đường nét nhất chính là phiên bản truyền hình cùng tên năm 2003.

Phái tiêu diêu được sáng sủa lập bởi 1 cao nhân mai danh ẩn tích, được hậu thế nói đến với cái thương hiệu Tiêu Dao Tử. Ông được coi như như trong số những nhân vật bao gồm võ công cao nhất trong đái thuyết Kim Dung. Ông tự mình sáng chế ra hay học riêng với truyền lại cho bố người đệ tử. Theo vật dụng tự nhập môn, họ bao gồm Thiên đánh Đồng Lão, Vô Nhai Tử với Lý Thu Thủy.


*

Tiêu Dao Tử – người sáng lập tiêu dao phái.

Phái tiêu dao tuy gồm ít thành viên, tuy vậy họ mọi là phần nhiều con người có trí lực rất phàm, khí khái bất phàm, võ thuật cái thế, 1 mình cũng đủ có tác dụng võ lâm chao đảo.

Phái Tiêu Dao cũng chính là nơi sáng chế ra số đông bộ võ công độc tốt nhất vô nhị và lợi hại bậc nhất trong những bộ võ thuật kiếm hiệp. Hầu hết các môn võ này được cho là vì Tiêu Dao Tử trí tuệ sáng tạo ra. Bao hàm 6 hay kỹ Bắc Minh Thần Công, Thiên Sơn chiết Mai Thủ, Thiên đánh Lục Dương Chưởng, Lăng ba Vi Bộ, tiểu Vô tướng Công, Thiên ngôi trường Địa Cửu Bất Lão trường Xuân Công.

Bắc Minh Thần Công mang nội lực của fan khác biến đổi của mình. Đoàn Dự nhờ vào môn võ thuật này mà từ 1 chàng thư sinh yếu ớt thành cao thủ trở hữu nội lực thâm hậu không sao giám sát và đo lường hết.

Đoàn Dự nhờ Bắc Minh thần công nhưng mà trở nên mạnh mẽ.

Bát Hoang Lục thích hợp Duy té Độc Tôn là môn võ công kỳ dị, cứ 30 năm bạn luyện cần trùng sinh một lần. Sau thời điểm trùng sinh thì công lực tăng lên vượt bậc, giúp người luyện sống thọ hơn 300 tuổi, con trẻ mãi ko già. Thiên đánh Đồng Lão mới chỉ luyện đến chu kỳ thứ 2 đã cai quản một phương, giết tín đồ không nên đến 2 chiêu. Hư Trúc, Cưu Ma Trí luyện được đái Vô tướng tá Công mà dễ ợt thi triển 72 tốt kỹ thiếu thốn Lâm.

Tiêu Dao còn thiết lập 2 môn khinh công và ám khí đệ tuyệt nhất thiên hạ sẽ là Lăng tía Vi cỗ và sống chết Phù. Xung quanh ra, trường phái còn sở hữu kĩ năng y học thần kỳ, chữa được bách bệnh.

Các môn võ công của phái Tiêu Dao hay có những chiếc tên cực kỳ đẹp như: Lăng bố vi cỗ (bước đi trên sóng), Thiên Sơn phân tách mai thủ (thủ pháp hái hoa mai Thiên Sơn). Một số trong những chiêu thức trong Thiên đánh lục dương chưởng như Dương xuân bạch tuyết, Dương quan tam điệp, Dương ca thiên quân phần đa lấy trường đoản cú tên những danh tác cổ thế của Trung Quốc. Ko chỉ mang tên đẹp, võ thuật phái Tiêu Dao khi thi triển cũng rất là đẹp mắt, vừa dìu dịu phiêu dật, vừa năng động thanh thoát. Khi hư Trúc cùng Đinh Xuân Thu giao đấu ở thiếu thốn Lâm tự, quần hùng quan sát vào thiếu hiểu biết nhiều hai người dùng loại võ công quái lạ gì, chỉ thấy một bên đồng nhan bạch phát, như thể thần tiên, một mặt tay áo phất phơ, đi mây về gió. 2 bên cứ vừa đụng vào nhau thì lại dang ra, chẳng không giống gì một đôi bướm thân muôn hoa, thảnh thơi tiêu sái.


*

Hư Trúc là người dân có nội công thâm nám hậu độc nhất Thiên Long chén Bộ

Bên cạnh dụng độc, tiêu dao phái cũng biết dùng y thuật, thuốc để cứu người. Thần y Tiết chiêu mộ Hoa, fan được xưng tụng là “Diêm vương Địch”, đã cứu sống A Châu khi thanh nữ đang hấp hối. Hỏng Trúc nhờ học được những y thuật của Linh Thứu cung mà rất có thể nối lại đôi mắt cho A Tử. Thiên đánh Đồng Lão cùng Lý Thu Thủy còn tồn tại thuốc Cửu chuyển Hùng Xà Hoàn siêng trị kim sang nước ngoài thương, trả hồn tục mệnh, linh nghiệm ko gì sánh kịp.

Đệ tử của tiêu diêu phái chỉ việc học được 1 phần võ công của bản môn cũng đã trở thành cao thủ võ lâm, 1 mình cũng đủ khiến giang hồ tởm sợ.

Như trong Thiên Long bát Bộ, tiêu dao là một trong những môn phái đặc biệt nhất với có tác động lớn tới cốt truyện. Tuy nhiên sự mãi mãi của phái Tiêu Dao không nhiều được bạn ngoài biết đến, tuy thế thành viên của phái hầu hết là hồ hết nhân vật khét tiếng trong võ lâm, thậm chí còn tự lập môn hộ riêng như sơn Tinh Hà lập ra Lung Á môn, Đinh Xuân Thu lập ra phái Tinh Túc (Tinh Tú), Thiên sơn Đồng Lão lập ra Linh Tụ cung, Lý Thu Thủy lập ra Tây Hạ duy nhất Phẩm Đường,…